HOÀNG QUYỀN - Trang 939

Trước bộ mặt xám ngoét như tro của vị Thông phán nha môn Tri châu

đi cùng, Phượng Tri Vi mỉm cười dắt đám châu chấu xâu dây thừng kia,
tiến thẳng vào nha môn Bố chính sứ.

Chu Hi Trung đã nhận được tin, xanh mặt ra đón tiếp. Thấy đám châu

chấu xâu dây thừng kia, da mặt ông ta co giật, lập tức sai người dẫn bọn họ
vào phủ, lại xua đuổi đám đông đang quây quần ngó nghiêng.

Phượng Tri Vi không cản trở ông ta, làm việc gì cũng không nên ép

người quá đáng, chỉ cần cho ông ta nhìn rõ là được.

Chu Hi Trung xua đuổi đám đông rồi theo vào đại đường, lập tức hạ

lệnh cởi trói, lần này Phượng Tri Vi lên tiếng trước.

“Chu đại nhân.” Nàng nhàn nhã uống trà, “Ngài làm thế là có ý gì?”

“Hỏi rất hay,” Chu Hi Trung xoay phắt người lại, lạnh lùng nhìn nàng

chằm chặp, “Ngụy đại nhân làm thế là có ý gì?”

Ông ta nhìn Phượng Tri Vi trẻ tuổi đến gần như yếu ớt, trong lòng

trăm mối ngổn ngang.

Hôm nay ông ta chỉ muốn phớt lờ Phượng Tri Vi một phen, khiến tên

hậu bối này hiểu rõ lợi hại, tiếp theo ngồi xuống bàn bạc việc của Thuyền
bạc sự vụ ti thì cũng dễ nắm lấy thế chủ động.

Đồng thời cũng có một phần tư tâm trong đó – ông ta tung hoành

Hoàng Hải nhiều năm, chưa bao giờ nếm một vố đau như thế này. Một đợt
thỉnh nguyện rước đại họa tới, đến bây giờ còn chưa xử lý xong, trái lại
biến khâm sai thành người tốt. Nếu không ra oai với tiểu tử ranh con này,
chỉ e từ giờ trở đi thuộc hạ sẽ coi thường ông ta hơn.

Nhưng ông ta tính ngược tính xuôi, cũng chỉ thấy khâm sai tính tình

nhẫn nại âm nhu, mà không ngờ khi tiểu tử này bùng nổ cũng dữ dội như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.