HOÀNG QUYỀN - Trang 997

“Phải, Lý chính kia lờ mờ nghe nói Khế Viên tìm kiếm danh y, mới

đoán có lẽ là người đi qua thôn đó đã nhiễm bệnh dịch. Hắn cảm thấy đứa
cháu nhà mình rất kì lạ, bèn dẫn thằng bé đến cầu kiến. Nhưng người gác
cửa Khế Viên làm gì chịu tin lời hắn, bèn chặn hắn ngoài cửa không cho
vào, về sau Hoa Quỳnh tình cờ gặp được, mới đánh liều quyết định cho hắn
vào. Sau đó chúng ta cũng không biết phải xử lý ra sao, đây là một người
sống sờ sờ chứ có phải thuốc đâu, may mà vị đại phu Cố huynh mời tới từ
kinh thành đến đúng lúc, lấy máu tươi của đứa bé thêm vào đủ loại thuốc,
mới kéo nàng về từ ngưỡng cửa Quỷ Môn quan.”

“Vậy đứa bé đó giờ đang ở đâu? Đại phu kia đâu?”

“Đại phu ở cùng với Cố huynh, đứa bé kia mất máu quá nhiều, còn

đang tĩnh dưỡng.” Ninh Dịch cười, “Gã Hách Liên Tranh kia, hạ xuống một
đao suýt nữa lấy mạng người ra luôn.”

“Chẳng ra làm sao cả …” Phượng Tri Vi tinh thần uể oải, miệng lưỡi

khô rát: “Hôm nào tôi phải giáo huấn gã thôi …”

“Ngủ đi.” Ninh Dịch mỉm cười, dém chăn cho nằng. Trong lòng

Phượng Tri Vi mơ hồ suy nghĩ gì đó, nhưng nàng không còn sức mà mở
mắt ra nữa, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao
lâu, chợt thấy có luồng gió phả vào mặt, hình như có người lao tới, rồi có
tiếng ai đó va “cạch” vào thành giường. Nàng mở mắt ra, thấy Ninh Dịch
đứng bên giờng với vẻ mặt hoảng hốt. Y nghe thấy tiếng nàng cử động, vẻ
lo lắng trên gương mặt mới dần dần tan biến.

Y tựa vào thành giường, cảm nhận được nàng đang kinh ngạc, trên

mặt dần dần nổi lên vẻ ngượng ngùng, đưa tay dém chăn cho nàng, khập
khiễng xoay người trở về giường minh, cố gắng ra vẻ tự nhiên cười nói:
“… Ta gặp ác mộng, cứ tưởng nàng …”

Y còn chưa nói dứt câu, Phượng Tri Vi đã hiểu hết ngọn ngành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.