HOÀNG QUYỀN - Trang 995

Tiếng gọi run rẩy bên tai, như một sợi dây đàn đồng thời khơi lên

tiếng lòng của Phượng Tri Vi, tiếng khoan tiếng nhặt, giống như có gì đó
đang nối liền, lại như có gì đó đang đứt đoạn. Nàng hơi nao núng lùi ra,
trong lúc lùi lại chạm vào xương bả vai y, cảm giác xương xẩu khiến đôi
mắt nàng càng thêm đỏ.

Y đã buông nàng ra, cười bảo: “Nàng vừa tỉnh lại, không nên làm

nàng mệt mỏi.” Y ngồi đối diện với nàng, mỉm cười nhìn nàng, rõ ràng
không nhìn thấy, nhưng ánh mắt ấy lại giống như nhìn mãi chưa đủ.

Một tiếng “rầm” vang lên, trên nóng nhà thủng ra một lỗ, Cố Nam Y

bay xuống từ lỗ thủng ấy. Phượng Tri Vi lại mở tròn mắt nhìn Cố thiếu gia,
hít ngược một hơi, lẩm bẩn: “Từ giờ trở đi tôi nhất định sẽ không đổ bệnh
…”

Cố Nam Y nhìn nàng không chớp mắt, y phục lộn xộn nhiều ngày

chưa thay bết dính trên người, một lúc sau mới rề rà bước tới.

Phượng Tri Vi chờ y đứng lại cách nàng ba bước, nhưng Cố Nam Y

không hề dừng lại. Phượng Tri Vi ngạc nhiên nhìn y cuối cùng cũng đứng
lại cách nàng một bước.

Túi hồ đào lúc nào cũng treo vắt vẻo trên thắt y rơi vào tầm mắt của

Phượng Tri Vi, nàng cầm lấy, chầm chậm đếm. Thấy quả hồ đào dính nước
mốc lên, nàng khẽ hỏi: “Gần đây huynh không ăn hồ đào sao?”

Cố Nam Y gật đầu, vẫn chẳng nói nửa câu, chỉ nhìn nàng.

Y gầy, hơi nhếch nhác, hơi bẩn, không ăn hồ đào, cũng không thay y

phục.

“Tôi không chết được đâu.” Phượng Tri Vi yên lặng hồi lâu, trong

nháy mắt đã kiềm chế cơn nghẹn ngào, nói: “Tôi chết rồi, huynh lạc đường
lấy ai đi tìm huynh đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.