HOÀNG QUYỀN - Trang 996

Cố Nam Y nhìn nàng chăm chú, lúc này mới móc một quả hồ đào, từ

tốn ăn.

“Cái đó dính ẩm mốc lên rồi.” Ninh Dịch đột ngột lên tiếng, “Ninh

Trừng, theo Cố tiên sinh đi thay y phục, đổi hồ đào.”

Ninh Trừng lao ra, cười hì hì muốn kéo Cố Nam Y đi.

“Cố huynh, đưa điện hạ đi tắm rửa, thay y phục, ăn cơm.” Phượng Tri

Vi đồng thời mở miệng.

Ba người đều bị đuổi ra ngoài, không cho phép cự tuyệt, đến tối cả

đám mới chạy về, vẫn là một người trên nóc nhà một người cạnh giường.
Phượng Tri Vi đuổi cũng không đi, mà bản thân nàng cũng đang uể oải nên
đành mặc kệ. Ninh Dịch ngồi tựa vào giường nhỏ bên cạnh nàng, rủ rỉ kể
cho nàng nghe những chuyện xảy ra ở Hoàng Hải trong thời gian qua.
Giọng y hời hợt, nhưng Phượng Tri Vi lại nghe ra nét kinh tâm động phách,
một lúc sau nàng mới lơ đễnh cười nói: “Không ngờ tôi mới ngủ một giấc,
mà đã bỏ lỡ rất nhiều vở kịch hay.”

“Một giấc này của nàng, ngủ đến nỗi suýt nữa thì ta …” Ninh Dịch nói

đến nửa chừng chợt im lặng, Phượng Tri Vi trầm ngâm, cũng không truy
hỏi. Hai người đều nằm trên giường, mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, bầy
không khí kì quái mớ hồ tản ra khắp phòng.

Một lúc sau, Phượng Tri Vi chuyển chủ đề, hỏi: “Ôn dịch kia ghê gớm

như vậy, người khác đều không qua nổi một đêm, tại sao tôi vẫn bình an vô
sự?”

“Muốn tháo chuông phải nhờ người buộc chuông,” Ninh Dịch nói,

“Nàng nhiễm dịch bệnh từ thôn nọ, nhưng cứu sống nàng cũng là người
trong thôn.”

“Là đứa bé kia?” Phượng Tri Vi lập tức phản ứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.