HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 19

"Các hạ là..." Tống Tiêu thuở nhỏ từng đọc vạn quyển sách, xem qua là

nhớ, mấy ngày nay đã học được ngữ điệu ở đây nhưng mà dùng từ vẫn có
chút không quen.

"Tớ là Đại Vệ, ngay cả tớ mà cậu cũng không nhớ sao?" Thiếu niên đủ

loại màu sắc kinh ngạc dạo quanh người Tống Tiêu một vòng, thổn thức
nói, "Cậu mất trí nhớ thật hả? Sao mà giống nội dung phim truyền hình dài
tập máu chó(*) quá vậy, lúc nghe ba cậu nói tớ còn không dám tin nữa!"

(*): Nhàm chán, lặp đi lặp lại.

Thiếu niên tên Đại Vệ tỏ vẻ đồng tình, lại dạo quanh người Tống Tiêu

một vòng nữa rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về bản thân mình. Hắn gọi
là Lý Vĩ Vĩ, nghệ danh là Đại Vệ, là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải
trí nhà Tống Tiêu, tám tuổi đã bắt đầu đi đóng phim, cũng có thể được xem
là một ngôi sao nhỏ tuổi.

Bởi vì Tống Tiêu tính tình quái gỡ, không có bạn bè, cho nên Tống Tử

Thành sắp xếp đứa nhỏ duy nhất trong công ty thường xuyên đến nhà chơi
với Tống Tiêu, cả hai lớn lên, Đại Vệ cũng dần dần trở thành người bạn
duy nhất của Tống Tiêu. Đương nhiên, đây đều là chính miệng Lý Vĩ Vĩ
nói, độ chân thật còn phải chờ thương thảo.

Tống Tiêu lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi kia hăng say kể chuyện, tuy rằng

hắn ăn mặc giống như ăn mày, đầu tóc màu mè không giống ai nhưng mà
người này có đôi mắt sáng thật to. Ở trên quan trường lăn lộn nhiều năm
như vậy, bản lĩnh nhìn người chắc chắn phải có, Tống Tiêu có cảm giác
thân mật đối với thiếu niên này, cho nên mặc kệ hắn dông dài, thỉnh thoảng
còn đáp lại mấy câu.

"Hôm nay là ngày cậu xuất viện, Tống Tử Thành ba cậu bận đi tham gia

lễ ra mắt phim điện ảnh cho nên nhờ tớ thay ổng đến đây với cậu." Lý Vĩ
Vĩ nói xong không nhịn được tỏ vẻ khinh thường, "Vì một ả đàn bà mà cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.