HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 196

Tống Tiêu không như lời người đàn ông đó nói lưu số điện thoại hắn lại,

rõ ràng đối phương đang cố ý gây hấn. Nhưng mà người kia tại sao lại biết
được số điện thoại của y, chuyện này ngược lại nhất định phải điều tra một
chút mới được.

Điện thoại di động này là sau khi xuất viện Tống Tử Thành mới mua cho

y, số cũng là số mới, rất ít người biết. Hơn nữa thái độ truyền thông Đại
Nhật phách lối như vậy, chắc chắn là đã biết được tin tức gì rồi, nhất định
phải thương lượng chuyện này với Tống Tử Thành mới được.

Tiếng cãi vã dưới lầu vẫn còn đang tiếp tục, Tống Tiêu không tiếng động

thở dài một hơi, gia đình lụp xụp, ngoại vụ không được xử lý kịp thời, làm
sao thịnh vượng cho được kia chứ.

Đúng lúc này, di động lại vang lên, Tống Tiêu cầm lên, nhìn thấy hai chữ

"Hoàng Thượng", tâm tình không khỏi buông lỏng đôi chút, thần sắc cũng
nhu hòa đi rất nhiều, ấn nút nghe máy.

"Anh, anh làm đầu bếp, mau bưng món ăn này cho em đi!" Đầu đây bên

kia truyền đến giọng nói nón nớt của bé gái.

Ngu Đường một tay tiếp nhận bắp cải thảo bằng nhựa Ngu Miêu đưa,

đưa di động đến trước mặt Ngu Miêu đang nghịch đồ chơi, mở miệng bảo:
"Miêu Miêu, gọi chị dâu đi."

"Hả? ... Chị dâu..." Ngu Miêu tỉnh tỉnh mê mê kêu một tiếng, lại vội

vàng tiếp tục mặc quần áo cho búp bê.

"Nghe rõ chưa?" Ngu Đường lấy điện thoại về, giọng nói vẫn bình tĩnh

trầm ổn như cũ.

"Khụ, đó là..." Tống Tiêu có hơi bất ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.