lần khác từ chối đến nhà hắn, hai người làm sao cơ hội xây dựng tình cảm
cho được?
"Có lẽ cuốn sách đó không phù hợp với người." Độc Cô Ám cung kính
nói, kế đó lục lọi cặp sách, lôi ra một cuốn sách bìa đỏ.
"Gì vậy?" Ngu Đường nhận lấy, cau mày đọc tiêu đề - "Tổng tài bá đạo
yêu tôi."
"Nữ sinh trong lớp nói bây giờ đang thịnh hành kiểu đương như thế này."
Độc Cô Ám mặt đơ nói một cách nghiêm túc, tuy mấy chuyện yêu đương
này hắn cũng chẳng hiểu là bao, nhưng thân là một ám vệ trung thành,
nhiệm vụ của hắn là phải thu thập tất cả các tin tức hữu dụng cho hoàng đế
bệ hạ.
"Thật không?" Ngu Đường nhìn cuốn sách trong tay, rơi vào trầm tư.
...
Ông nội Tống năm nay hơn sáu mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn cường
tráng, thỉnh thoảng hơi bị đau khớp cho nên mới phải chống gậy, trên căn
bản không cần thiết. Lão gia tử đọc báo trong phòng khách, nghe tiếng
Tống Tiêu trở về vội vàng ra đón.
"Tiêu Tiêu, còn nhớ ông không?" Ông nội Tống cười ha hả nói, ông đã
nghe chuyện Tống Tiêu mất trí nhớ, cũng biết chứng tử kỷ trước đây của y
đã khỏi hẳn, nói cho cùng thì đây cũng là chuyện tốt.
Tống Tiêu sững sờ nhìn lão gia tử tinh thần quắc thước trước mắt, hai
mắt từ từ đỏ lên: "Tổ phụ!"
Tổ phụ của y kiếp trước từng là quan cư nhất phẩm, người từ nhỏ đã
bênh vực y trước phụ thân, người không tiếc mạng bảo vệ y trước mặt tiên
đế, với ông lão này giống nhau như đúc!