HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 236

Năm đó khi tiên đế phát hiện thái tử điện hạ đối với y tự như mê luyến,

dự định giết y để bảo toàn thanh danh thái tử.

"Lão thần nguyện đem tính mạng của mình đổi lấy một con đường sống

cho tôn nhi, cầu xin hoàng thượng khai ân." Lão nhân râu tóc bạc trắng,
quỳ lạy dưới chân đế vương, dùng vinh quang cả đời mình để khẩn cầu.

Tiên đến trầm mặc rất lâu, cuối cùng đành phải thở dài: "Thôi, bất quá

chỉ là lời đồn đại."

Sau đó chuyện này cứ thế chôn vùi vào quá khứ, thái tử Ngu Cẩm

Đường tại ngoại chinh chiến cho đến nay vẫn không hề biết được.

Chỉ có Tống Tiêu biết, tiên đế lúc đó là thật sự muốn giết y.

Một đời luân hồi lại vẫn có duyên làm tôn tử, nhất định là ông trời có

mắt, cố tình bù đắp lại thua thiệt kiếp trước cho y.

"Con vẫn còn nhớ ông sao!" Ông nội Tống hết sức kinh ngạc, vỗ lưng

đứa cháu yêu, "Tốt, tốt lắm, cháu ngoan của ta!"

Tống Tử Thành nhìn cảnh tượng máu mủ tình thâm của hai ông cháu,

cảm thấy có chút chua xót, vốn dĩ hắn luôn vì chuyện con trai chỉ nhớ mình
mình mà kiêu ngạo, không ngờ thằng bé còn nhớ cả ông nội Tống.

Tổ tôn ba đời tụ hội một lần, cơm nước xong xuôi, lão gia tử ho khan

một tiếng nói: "Hiện tại nam nhân trong nhà đều có mặt đủ, chúng ta phải
mở một cuộc họp gia đình."

Tống Tiêu lấy bộ trà cụ, ngâm một bình Quân Son ngân lá cho lão gia tử.

"Tống Tranh cả gan tạt nước sôi Tống Tiêu, tâm địa quá độc ác, loại con

cháu như thế này, Tống gia chúng ta không dám nhận!" Lão gia tử dùng
gậy gõ lên sàn nhà một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.