HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 265

Ngu Miêu lúc đầu vốn có đôi chút thẹn thùng, nửa người trốn sau đùi

anh trai mình, tò mò nhìn anh trai trắng nõn xinh đẹp trước mắt, sau đó thấy
Tống Tiêu ngồi xổm xuống nói chuyện với mình, còn gọi bé là "công chúa
điện hạ", Ngu Miêu lập tức vui vẻ hẳn lên, buông tha bắp đùi của Ngu
Đường, nhào tới lôi kéo tay Tống Tiêu: "Em nhớ giọng nói của anh, anh là
'Tẩu Tử'!(*)"

(*): Chị dâu.

Tống Tiêu khiếp sợ trợn tròn mắt, đời trước bọn họ chưa từng gặp nhau,

Tống Tiêu qua lời kể của Ngu Đường mới biết được, cứ cho là Ngu Miêu
cũng có trí nhớ kiếp trước đi chăng nữa, cũng không thể biết được mình
chứ!

"Lần trước ở trong điện thoại." Ngu Miêu thấy vẻ mặt kinh ngạc của y,

tươi cười giải thích. Tống Tiêu thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi Ngu
Đường bên cạnh: "Ngoại trừ Độc Cô Ám ra, trong nhà còn có ai nhớ
không?" Nếu có người là đồng hương, phải chuẩn bị sớm.

Ngu Đường lắc đầu: "Trước mắt chỉ có Độc Cô Ám." Về phần em trai

con nằm trong nôi kia, còn chờ kiểm nghiệm, dù sao nó cũng chưa biết nói
chuyện, không đáng kể.

Quản gia mặc tây trang màu đen, tao nhã lễ phép đi tới, ra hiệu bọn họ đi

vào, phu nhân đang chờ trong phòng khách.

Tống Tiêu liếc nhìn vị quản gia xa lạ, không phải Tào công công.

"Trẫm cũng đang tìm hắn, không có hắn thực sự không quen." Ngu

Đường biết Tống Tiêu đang suy nghĩ cái gì, nhỏ giọng giải thích, người
quen đời trước Ngu Đường cũng gặp qua không ít, có điều dường như bọn
họ đều đã uống canh Mạnh bà, không còn nhớ kiếp trước nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.