HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 266

"Vậy còn Trương Hiếu Nhân, hắn đang ở đâu?" Tống Tiêu cau mày, mặc

dù đã tự tay giết chết hắn, nhưng vẫn khó tiêu được mối hận trong lòng.
Không quan tâm sống chết của bách tính, không để ý gian sơn xã tắc, chỉ vì
cái mà hắn tự cho là trung thành, liền không ngại cấu kết với địch phản
quốc, sát hại đế vương, người như vậy thực sự không xứng đáng làm
người.

"Anh 'Tẩu Tử', anh tìm Trương Hiếu Nhân sao?" Ngu Miêu kéo tay Tống

Tiêu nghe hai người bọn họ nói chuyện, câu trước bé nghe không hiểu, thế
nhưng bé biết Trương Hiếu Nhân nha, liền vui vẻ hào hứng tranh công.

"Hử?" Tống Tiêu cúi đầu nhìn tiểu công chúa, liền thấy tay nhỏ non mềm

của cô bé giơ lên, chỉ vào con chó Husky màu lông đen trắng xen kẽ phía
sau.

"Ở đó!"

"..." Tống Tiêu nhìn con chó to xác đang lẽ lưỡi trên thảm cỏ, bắt chước

thỏ con nhảy tưng tưng, cuối cùng dời mắt sang nhìn Ngu Đườg. Ngu
Đường điềm nhiên nói: "Ta cảm thấy hai người bọn họ lớn lên rất giống."
Cho nên liền mặc định nó là Trương Hiếu Nhân.

Tống Tiêu run run khoé miệng, ngẫm lại vẻ mặt nghiêm túc muôn thuở

của Trương Hiếu Nhân, lại nhìn nhìn mặt đầy lông xù - chó Husky, không
biết nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.