HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 268

"Oa?" Âm thanh mềm mại bất thình lình vang lên, Tống Tiêu lúc này

mới để ý bên cạnh thái hậu có đặt một chiếc nôi nhỏ xinh. Em bé nằm bên
trong, trừng đôi mắt to lúng liếng nhìn Tống Tiêu, chu mỏ, chảy nước bọt.

"Lân Lân đang nhìn anh sao?" Mẹ Ngu cười lau nước bọt ngay khoé

miệng nó, ngẩng đầu phát hiện Độc Cô Ám bê một chiếc hộp đi lại, "Đó là
cái gì?"

"Tống Tiêu tặng mẹ lễ vật," Ngu Đường ra hiệu Độc Cô Ám đặt chiếc

hộp lên bàn.

"Thằng bé này, tới chơi là được rồi, mua quà làm gì!" Mẹ Ngu giận nhìn

Tống Tiêu, không đưa tay mở quà, mà là tự tay cầm lên, đưa cho nguòi hầu
bên cạnh, bảo cô ta đem vào phòng, lát nữa xem sau.

Ngu gia tuy nói là làm giàu ở nước ngoài, nhưng trong nhà vẫn giữ lễ

nghi truyền thống Hoa quốc, sẽ không ở trước mặt khách nhân mà mở quà.
Lễ tiết như vậy làm Tống Tiêu cảm thấy rất thoải mái, nói cho cùng y vẫn
cảm thấy người hiện đại bây giờ sống quá buông thả, một số hành vi vô
cùng thất lễ đều xem là thái độ bình thường, Tống Tiêu nhìn thôi đã thấy
khó chịu.

Thu hồi lễ vật xong xuôi, cô giúp việc trở lại rót cho Tống Tiêu một chén

trà đen, tiểu công chúa chạy lại liếc nhìn em trai một cái, sau đó chạy về
bên người Ngu Đường, kéo ống tay áo của hắn: "Anh, chúng ta đi chơi 'Đại
Ác Long' đi."

Ngu Đường nhìn Tống Tiêu bên cạnh, sống lưng thẳng tắp, hai tay bưng

trà, cúi đầu nói nhỏ bên tai Ngu Miêu hai câu.

Ngu Miêu gật gật đầu, chạy đi tìm Trương Hiếu Nhân.

Thái hậu đời trước, kỳ thực cũng là một người hiền hoà, có điều cứ mỗi

khi nhìn thấy bà, Tống Tiêu không hiểu sao luôn có đôi chút chột dạ. Đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.