HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 270

Mẹ Ngu thế nhưng lại cười ha ha: "Thằng bé này, thật đáng yêu."

Vì vậy, thái độ thăm dò mơ hồ của mẹ Ngu đối với Tống tiêu nháy mắt

biến mất, lần thứ hai không hiểu sao lại càng cảm thấy thân mật hơn với y.
Dù gì thì hiện tại Tống Tiêu đơn giản chỉ là bạn học của Ngu Đường, thái
hậu không lý do gì mà có nhiều địch ý với y như vậy. Có điều cho tới bây
giờ Tống Tiêu vẫn không biết mình đã làm gì mà khiến thái hậu vui vẻ như
vậy.

Vừa vặn là thời gian trà chiều, quản gia đưa trà bánh tới, bởi vì trong nhà

có khách, nên ông đã cố ý chuẩn bị gà rán và nước có ga mà trẻ con thích
nhất.

"Mẹ, bọn con ra ngoài vườn ăn, Ngu Miêu đang chờ ở đó." Ngu Đường

lôi kéo Tống Tiêu đứng lên, giúp hắn thoát khỏi bầu không khí căn thẳng
lúc này.

"Đi đi, đi đi," Mẹ Ngu phất tay, trả lại tự do cho hai người, "Đừng chơi

lâu quá, nhớ làm bài tập đấy."

...

Trên bãi cỏ xinh đẹp có đặt một bộ bàn trà, còn có một chiếc xích đu

phục cổ, trên giá xích đu dùng dây thừng buộc một phiến gỗ nguyên khối
bóng loáng, tiểu công chúa ngồi trên xích đu, Độc Cô Ám mặt không đổi
sắc đứng ở đằng sau, máy móc đẩy xích đu cho cô nhóc.

"Anh! Chúng ta chơi 'Đại Ác Long' đi!" Ngu Miêu nhìn thấy Ngu Đườg

lại đây, lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, lôi kéo Ngu đường chơi trò chơi
với mình.

Tống Tiêu xiên một miếng gà rán chận rãi cắn nuốt, tò mò nhìn về phía

hai "huynh muội" nhà này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.