HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 279

"A." Tống Tiêu bị sờ đến ngứa ngáy cả người, nhịn không được hừ nhẹ

một tiếng.

Tay Ngu Đường lập tức đình chỉ, hầu kết trượt lên trượt xuống một cái,

chống người bật dậy, chậm rãi đến gần: "Quân Trúc..."

"Hửm?" Tống Tiêu giương mắt, còn chưa đợi y hỏi cái gì, đôi môi nóng

rực đã rơi vào bên gáy của y, thân thể mẫn cảm chịu không nổi mà run rẩy
một trận, đưa tay chặn vai người bên trên, "Đừng..."

Người bên trên lại không nghe y, ngón tay thon dài linh hoạt lần theo khe

hở áo ngủ rộng lớn chui vào trong.

"Ư..." Không biết đã chạm tới nơi nào, Tống Tiêu đột nhiên phát ra một

tiếng giọng mũi ngọt lự, ngay lập tức, hô hấp Ngu Đường càng trở dồn dập.

"A, không, không được..." Tống Tiêu nỗ lực đẩy hắn ra, nhưng bây giờ

lại không hề dễ dàng như lúc trong trường học, cánh tay ôm Tống Tiêu trái
lại càng tăng thêm lực đạo.

"Ở đây không phải trường học." Ngu Đường khàn giọng nói, tay đã lần

đến vị trí đàn hồi cực tốt nào đó.

"Không ở trường học cũng phải nghiêm khắc tuân thủ nội quy nhà

trường!" Tống Tiêu một mặt nghiêm túc đem cánh tay hoàng thượng từ
trong quần Pyjamas của mình lôi ra, nhưng vẫn thấy bản thân mình vừa
chịu thiệt, thế là liền nhân cơ hội thò tay qua bóp mông hắn một cái.

Ngu Đường vốn đã lạnh mặt xuống, ở trường nói muốn tuân thủ nội quy

trường học không cho chạm, bây giờ ở đây không phải trường học, rõ ràng
là đang kiếm cớ qua loa hắn, đang muốn nổi nóng, đột nhiên phát hiện bàn
tay không thành thật của tên kia, nhất thời bị tức đến bật cười.

[Heo: Khổ thân anh, trộm gà không được còn bị mất thêm nắm gạo =.=]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.