HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 308

"Nếu không phải hắn đuối lý, tại sao lại phải giúp em?" Tông Tranh càng

nói càng cảm thấy có lý, lần nước cô ta làm Tống Tiêu bị phỏng, lần này
Tống Tiêu liền nhân cơ hội trả thù cô ta, không sai vào đâu được, "Ký túc
xá có camera theo dõi, thầy hãy xem giúp em đi."

Tống Tiêu nhìn "thứ muội" ngậm máu phun người, chỉ thấy chuyện này

thật hoang đường: "Làm phiền mọi người chăm sóc, tôi đi trước." Nói xong
liền quay người rời khỏi phòng y tế.

"Thứ muội" không có đầu óc như vậy, so với những muội muội trước kia

của y còn kém xa.

Vừa mở cửa ra, điện thoại Tống Tử Thành đánh tới: "Tiêu Tiêu, Tống

Tranh bị thương ở trường con, Tiểu Tư sẽ qua đó ngay, con giúp ba xem
xem thế nào."

"Con đang ở phòng y tế," Tống Tiêu nhìn Tống Tranh vẫn còn đang khóc

nháo bên trong, "Không có việc gì lớn, nổi lên vài bọt nước."

"À, không nghiêm trọng lắm là được rồi, vậy con lên lớp đi." Tống Tử

Thành nghe giọng nói lạnh nhạt của con trai trong điện thoại, cũng không
dám nhiều lời nữa, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.

Tống Tử Thành không tự mình đến mà phái Tư Đạt Thư đến xử lý, đoán

chừng là sợ bị truyền thông tóm được, tình cảnh này rất giống lúc Tống
Tiêu nằm viện, có điều lần này là đổi thành đứa con gái mà hắn đã từng
thương yêu.

Tình cảm dù có sâu đến đâu cũng không tránh được bị hao mòn, tình yêu

như vậy, tình thân cũng như vậy.

Tống Tiêu cất di động vào túi, chậm rãi đi tới trước mặt Ngu Đường

đứng chờ bên ngoài, lẳng lặng mà nhìn hắn, đợi lúc Ngu Đường giương
mắt nhìn lên, liền rũ mắt xuống, nhìn thẳng đế vương là đại bất kính: "... Đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.