HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 309

thôi." Vừa rồi bên trong ký túc xá Tống Tiêu cũng không thấy rõ đã xảy ra
chuyện gì, muốn hỏi hoàng thượng một chút, nhưng nơi này hiển nhiên
không phải nơi thích hợp để nói chuyện, đành phải im lặng. Ngu Đường
không nói một lời rút tay ra khỏi túi quần, quay người đi trước, có điều bàn
tay không quên đưa ra phía sau, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Tống Tiêu
lại nắm.

Tống Tiêu nhìn chung quanh một lượt, bây giờ là thời gian đi học, trong

sân trường không có một bóng người, hành lang y tế cũng trống không, liền
ngoan ngoãn đưa tay ra cho hắn.

...

"Được rồi, đừng khóc nữa, trò có người quen nào ở đây không? Thầy sẽ

gọi người đó tới thăm trò." Thầy dẫn đoàn nỗ lực an ủi Tống Tranh, lúc
trước trên đường đến đây Tống Tranh vô cùng hào hứng , nghe nói có quen
mấy người anh trong trường, còn rất nổi tiếng...

"Phải đó, Trống Tranh, anh trai cậu đâu? Tớ đi gọi giúp cậu." Nữ sinh

quan hệ khá tốt với Tống Tranh cũng ở lại đây cùng cô ta, nghe thầy dẫn
đoàn nói vậy cũng nóng lòng muốn xem thử.

Tống Tranh cúi đầu suy nghĩ một chút, hai mắt sáng lên, đúng rồi, hiện

tại chính là thời điểm giả vờ đáng thương tốt nhất. Để bốn người kia nhìn
thấy thảm trạng của mình, sau đó bảo bọn họ giúp mình giáo huấn Tống
Tiêu một lần nữa: "Được."

Lúc này là tiết tự học cuối cùng của buổi sáng, tất cả mọi người trong lớp

đều liều mạng làm bài tập, 4G đương nhiên không cần làm bài tập, bài tập
trong lớp đều giao cho các tiểu tuỳ tùng viết, lão đại Tưởng Vân Thiên
đang chơi game, ba người còn lại ở cuối lớp chơi cờ tỉ phú.

"Chào anh, xin hỏi đây có phải là lớp của Tưởng Vân Thiên không?"

Một tiểu nữ sinh dáng vẻ đáng yêu đứng trước cửa phòng học ló đầu vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.