Tiếng tiêu trầm lắng da diết đột ngột nổi lên, là thứ âm thanh thê lương
nhất, lập tức đưa người ta trở về thời gian hơn ngàn năm trước, đây cùng
Tống Tiêu thổi năm đó ở ngự hoa viên, là cùng một ca khúc.
Vừa mênh mông vừa da diết, xen lẫn trong đó cảm xúc thê lương cùng
hoang mang, đây là một khúc .
Quân nhược nguyệt hạ đường.
Tiêu tiêu túc túc ánh thanh quang.
Vi quân ca một khúc.
Tương tư chưa giải sầu chưa tan.
Tay Ngu Đường đột nhiên nắm chặt, hắn biết khúc nhạc này, năm đó chỉ
mãi quan sát Tống Tiêu, không thể nghe được ý nhị trong đó, mãi đến trước
khi bọn họ thành hôn, hắn mới ngẫu nhiên đọc được bản chép tay của Tống
Tiêu, đọc đến những chứ này, trong lòng Ngu Cẩm Đường xúc động không
thôi. Đó là vật chứng duy nhất có thể chứng minh, Tống Tiêu trước kia
cũng từng thích hắn.
Cũng chính vì điều này đã làm Ngu Cẩm Đường không để ý ý nguyện
của y, trực tiếp hạ chỉ cường thú, cũng vì việc này mà lén lút vui vẻ rất lâu.
Khúc nhạc kết thúc, Tống Tiêu chậm rãi dời tiêu, chuyển mắt nhìn về
phía Ngu Đường.
"Ngươi thổi khúc này cho trẫm, là muốn nói lên điều gì?" Ngu Đường
làm bộ ra vẻ không hiểu, chăm chú quan sát từng biểu cảm trên mặt Tống
Tiêu.
Tống Tiêu mím môi, "Không, không có gì... Thần chỉ là, yêu thích khúc
nhạc này thôi."