HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 336

"Quân nhược nguyệt hạ đường..." Ngu Đường tiến đến bên tai Tống

Tiêu, nhẹ giọng ngâm nga một câu.

Lỗ tai Tống Tiêu vừa mới khôi phục nhiệt độ, lại lập tức đỏ lên một cách

triệt để: "Ngươi, ngươi sao có thể lén xem bản chép tay của ta!"

"Trên trời dưới đất đều là của vua, ngươi là của trẫm, đoof của ngươi

đương nhiên cũng là của trẫm," Ngu Đường vô lại mà nói, nói xong, chậm
rãi giữ lấy bả vai Tống Tiêu, "Quân Trúc, năm đó thật tâm ngươi cũng ưng
thuận ta, có đúng không?"

Tống Tiêu rũ mắt, không nói lời nào. Ngu Đường nhìn dáng vẻ ấy của y,

liền khẩn trương lên, Tống Tiêu đời trước đối với hắn có tình , nhưng giữa
bọn họ, cách quá nhiều người quá nhiều sự việc, cuối cùng, cuối cùng hắn
còn cố chấp buộc y chết chung, cho dù Tống Tiêu trước đây có yêu thích
hắn, nhưng trong lòng không tránh khỏi có một cái gai.

"Có thể gặp lại ngươi, ông trời thật sự là đối với ta không tệ, chuyện đã

qua..." Ngu Đường thở dài, đơn giãn bỏ qua hết thảy, "Đời trước chúng ta
không thể cùng nhau đầu bạc răng long, đời này, ta nhất định sẽ kiên nhẫn
đợi ngươi, ngươi..."

Tống Tiêu ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng thượng có lời mà không dám

nói, không nhịn được, cong mắt cười: "Vâng."

"Hả?" Ngu Đường còn đang hồi tưởng lại cách thổ lộ trong sách viết, lời

còn chưa nói ra, không ngờ Tống Tiêu đã đáp lại, hoàng đế bệ hạ tưởng
mình nằm mơ, trợn tròn mắt. Nhìn mắt cười cong cong của Tống Tiêu, Ngu
Đường cái gì cũng đều quên hết, chậm rãi đến gần, chỉ muốn cho y một cái
hôn triền miên.

Tống Tiêu mỉm cười, cũng tiến lại gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.