HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 370

Tống Tiêu khiếp sợ nhìn Ngu Đường, hoàng đế bệ hạ vậy mà cho người

khác cưỡi trên đầu hắn, chuyện này thật là khó tin.

Ngu Đường nắm tay Tống Tiêu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của y,

chỉ cười nói: "Nhập gia tuỳ tục." Huống hồ hắn đã không còn là hoàng đế
cửu ngũ chí tôn, chăm sóc người nhà với Tống Tiêu mới là điều quan trọng
nhất.

Đời trước xem hội hoa đăng hắn chỉ được nắm tay Tống Tiêu một lúc,

cuối cùng cũng vì lễ tiết mà phải thả ra, chỉ trong chớp mắt đó, Tống Tiêu
đã bị dòng người tách xa khỏi hắn. Người như Trương Hiếu Nhân muốn ám
hại hoàng đế không nhiều, nhưng trong triều người muốn mạng Tống Tiêu
lại không hề ít, lúc đó Ngu Đường rất hoảng hốt, lập tức hạ lệnh thị vệ bao
vây cả con đường, không để bất kỳ ai rời khỏi đó.

Nào ngờ khi vừa quay đầu đã nhìn thấy Tống Tiêu đứng ngay dưới chùm

đèn sáng nhất ven đường, hơi mỉm cười nhìn hắn.

Lúc đó Tống Tiêu cũng không tìm thấy hoàng thượng, bèn đứng ở nơi vị

trí bắt mắt nhất để hắn dễ tìm ra. Ngu Đường nhanh chóng đi lại lôi y đi:
"Đứng chỗ dễ thấy như vậy làm gì, muốn làm bia ngắm cho thích khách
sao?"

...

"Đời này ta sẽ nắm chặt tay ngươi, sẽ không bao giờ buông ra nữa." Ngu

Đường nắm chặt tay Tống Tiêu, nhẹ giọng nói.

Xã hội hiện đại tuy rằng làm hắn mất đi vị trí thiên hạ chí tôn, nhưng lại

cho hắn một lợi ích vô cùng to lớn, ít nhất hắn có thể thoải mái nắm tay
Tống Tiêu đi dạo trên phố, có thể cho "muội muội" ngồi trên cổ, có thể
không lo lắng tình yêu của hắn sẽ phá huỷ giang sơn xã tắc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.