HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 414

Giờ giải lao buổi chiều, nam sinh ban Khoa học - tự nhiên thông thường

sẽ ra sân luyện tập đá bóng, chơi bóng rổ, còn nam sinh Khoa học xã hội thì
chơi những trò chơi hoạt động tập thể, ví dụ như đá cầu...

Toàn bộ lớp Khoa học - xã hội tổng cộng hơn bốn mươi người, song chỉ

có chừng bảy, tám nam sinh, một nam sinh trong đó cầm trái cầu lông vũ,
vừa đi vừa cố ý tung hứng, các nam sinh khác thấy vậy liền đi theo sau.
Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn bọn họ vài lần, không khỏi mím môi cười khẽ.

"Chơi bóng nào." Người nào đó đúng giờ đến gõ cửa sổ, sau lưng còn

dẫn theo ba "đàn em", một tên ôm bóng, một tên cầm nước, tên còn lại
chạy đi chiếm sân trước.

"Wa, lớp Khoa học - xã hội chúng ta cuối cùng cũng có nam sinh chơi

bóng, bổn cung sâu sắc cảm thấy vui mừng a!" Lớp trưởng Lý Văn Văn
nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Tiêu, làm bộ chấm chấm nước mắt.

"Theo ai gia xem ra, đám đang đá cầu ngoài kia nên kéo đi dùng trượng

đánh chết." Bạn cùng bàn với Lý Văn Văn - bí thư chi bộ trong lớp, vừa
gảy móng tay vừa nói.

Các nữ sinh nhìn một đám dương quang tràn đầy sức sống trên thao

trường, lại nhing một đám đứng đá cầu sau phòng học, yên lặng che mắt.

...

Kết thúc buổi tự học buổi tối, bầu trời xanh đầy sao sáng lấp lánh.

Chuông tan học vừa vang, mọi ngươi ùn ùn kéo ra khỏi lớp, Tống Tiêu vừa
xách cặp ra khỏi lớp liền nhìn thấy bóng người đang đứng trên hành lang,
bóng dáng cao lớn hoàn toàn tách biệt so với những người xung quanh.

Ngu Đường cao lên rất nhiều, đồng phục năm ngoái đã không vừa nữa,

phải đổi bộ mới. Ngu Đường hai tay trống trơn cứ như vậy đứng đó, nữ
sinh xung quanh trộm nhìn hắn, song lại không dám tiếp cận, nam sinh thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.