HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 425

hạng mục hợp tác giáo dục với đại học bên Mĩ, đến lúc đó ta đi tìm ngươi
là được rồi."

Ngu Đường sửng sốt, một lúc sau mới tỉnh táo lại: "Ngươi... tại sao nhất

định phải học ở thủ đô?" Đi một vòng lớn như vậy làm gì?"

Tống Tiêu nhặt nút áo rãi rác trên giường, siết chặt trong lòng bàn tay:

"Nhà ta... không đủ khả năng lo tiền xuất ngoại du học."

"Cái gì?" Ngu Đường triệt để trợn tròn mắt, làm nửa ngày, hoàng hậu

nhà mình là cảm thấy Tống Tử Thành nghèo đến mức không đủ tiền cho y
du học? Nghẹn một lúc lâu, hoàng đế bệ hạ dở khóc dở cười đem hoàng
hậu nhà mình ôm tới, nhét vào trong ngực, "Không sao, trên hợp đồng có
viết, nếu ta muốn ngươi đi đâu thì sẽ chịu trách nhiệm về mặt tiền bạc."

"Cái gì?" Tống Tiêu ngửa đầu nhìn hắn, chóp mũi đụng phải cằm Ngu

Đường, "Sao ta không nhớ có điều này?"

"Đây là điều khoản ngầm," Ngu Đường nói một cách nghiêm túc, dùng

cằm cọ cọ chóp mũi vễnh cao của y, sau đó cúi đầu, lại tiếp tục dùng mũi
mình cọ cọ, "Là ngươi không chịu nhìn kỹ."

Tống Tiêu không tin, Ngu Đường đành phải giải thích cho y, xuất ngoại

một năm cần bao nhiêu tiền, gánh hát nhà y một năm kiếm được bao nhiêu
tiền lời, cho dù công ty nhà Tống Tiêu tạm thời đang thua lỗ đi chăng nữa,
nhưng chút tiền này Tống Tử Thành vẫn dư sức bỏ được.

Đối với sản nghiệp nhà mình có được nhận thức mới, Tống Tiêu không

khỏi trố mắt, y tựa hồ đối với vật giá thời hiện đại có chút hiểu lầm nho
nhỏ, nhanh chóng đánh giá một lần nữa gia sản cùng địa vị xã hội của phụ
thân, chờ khi hoàn hồn lại, quần áo đã bị Ngu Đường lột sạch.

"Hoàng... Hoàng thượng..." Tống Tiêu cấp tốc chui vào chăn, trừng mắt

nhìn Ngu Đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.