HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 427

Nóng, mới đầu là càng ngày càng nóng, ôm ấp của hoàng thượng rất ôn

nhu, cũng rất khủng bố, chỉ là sau đó, thật sự rất đau.

"A... Hoàng thượng..." Tống Tiêu cảm giác thân thể đều bị xé rách, trợn

mắt nhìn hoa văn trang trí trên đỉnh giường, thoáng dời đi lực chú ý, nhưng
làm thế nào cũng không thể quên được đau đớn kéo dài không dứt đó.

Hoàng thượng, dừng lại, cầu xin ngươi... Lời ra đến khoé miệng, lại bị

nuốt trở vào, gắt gao cắn chặt môi dưới, thầm nghĩ chỉ cần nhịn một chút sẽ
qua, một lần nhẫn nhịn này kéo dài suốt cả đêm.

Mở mắt ra, Tống Tiêu không khỏi cau mày, cảm thấy nơi nào đó có chút

dấp dính, chờ thần trí y hoàn toàn tỉnh táo lại, mới ý thức được chuyện gì
đang xảy ra. Bản thân y, không ngờ lại nghĩ đến đêm động phòng hoa chút
không tốt đẹp chút nào đó, xuất tinh trong mơ...

Đang lúc dở khóc dở cười, một cánh tay thon dài ấm áp từ phía sau vòng

qua, đồng thời truyền đến một trận cười khẽ sung sướng: "Đây quả là...
món quà sinh nhật không thể tốt hơn được nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.