HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 460

"A..." Tống Tiêu cau mày, có chút sợ hãi mà co rụt lại, lại bị Ngu Đường

bắt trở về, ngón tay đi vào càng sâu.

"Đừng sợ, ta sẽ đến chậm." Ngu Đường hạ giọng dụ dỗ, cuốn lỗ lai y vào

miệng mút cắn, một bên động viên thăm dò, cảm giác được nơi đó đã thích
ứng, bèn thêm một ngón tay.

Thử tìm kiếm điểm kia trong truyền thuyết, Ngu Đường bên trong tìm

tòi, đưa đẩy, kèm theo tiếng hô hấp đè nén của Tống Tiêu. Tiếng hô hấp ẩn
nhẫn, nỗ lực kiềm chế tiếng rên rĩ đó càng khiến Ngu Đường thêm hưng
phấn, sắp không khống chế được chính mình.

Chờ đến lúc Tống Tiêu có thể tiếp nhận được ba ngón tay, lúc này Ngu

Đường mới nâng bờ mông mượt mà kia lên, hít sâu một hơi: "Bảo bối, ta đi
vào, đau liền gọi ta có biết không?"

Tống Tiêu nhìn thoáng qua long căn bên dưới, thân thể không biết vì sợ

hay vì hưng phấn mà khẽ run lên, còn chưa đợi y chuẩn bị sẵn sàng, ngươi
kia đã nôn nóng động thân đi vào.

"A------" Tống Tiêu phát ra một tiếng kêu đau ngắn ngủi, liền kêu không

được nữa, thân thể nhịn không được cong lên, ra một đầu mồ hôi lạnh.

Ngu Đường cũng không dễ chịu, cúi người khẽ hôn lên cần cổ đã nổi gân

xanh của Tống Tiêu: "Ta không động, bảo bối, thả lỏng, đừng sợ..."

Đặc biệt thời điểm thân mật, Ngu Đường sẽ gọi y bằng cái xưng hô đáng

xấu hổ này, bình thường Tống Tiêu sẽ rất lúng túng, nhưng giờ khắc này lại
thấy như được động viên. Hết sức làm cho bản thân thanh tĩnh lại, thính
ứng trong chốc lát, chờ đau đớn ban đầu qua đi, Tống Tiêu giương mắt,
nhìn Ngu Đường đầu đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng: "Ngươi... ngươi
động đi... A..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.