HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 486

"Oa." Emily sau khi đã thấy rõ tướng mạo Ngu Đường, không kiềm được

lại kêu lên thản thốt, học sinh Trung Quốc lần này tại sao đều đẹp mắt đến
như vậy? Muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại bị khí thế lạnh băng kia của hắn
doạ sợ, sững sờ không biết nói gì, nhanh chóng ghi số điện thoại của mình
vào giấy ghi chú, đập một phát dán lên tay Tống Tiêu, sau đó vui sướng
chạy đi.

Tống Tiêu khó hiểu nhìn cánh tay của mình, sau đó nhìn tờ giấy bị Ngu

Đường cướp đi, vo thành một cục.

"Đó là cái gì?" Tống Tiêu chưa từng được con gái cho số điện thoại, vì

vậy không hiểu đây là loại nghi thức gì.

"Lôi kéo khách hàng." Ngu Đường tuỳ tiện bịa chuyện, cầm tờ ghi chú

ném vào thùng rác.

Tống Tiêu thấu hiểu gật đầu, hèn gì cô gái đó nhiệt tình như vậy, phỏng

chừng là muốn lôi kéo y vào cái câu lạc bộ gì gì đó.

Chương trình học của Ngu Đường và Tống Tiêu cũng không có nhiều

khác biệt, hai người cùng đi thư viện. Hoàn toàn khác với thái độ cà lơ phất
phơ trước kia, lần này Ngu Đường rất nghiêm túc tới tìm sách đọc, ngồi
cùng một chỗ xem cùng Tống Tiêu, thình thoảng còn cúi đầu ghi chép một
số lưu ý.

Tống Tiêu nhìn Ngu Đường nghiêm túc, phảng phất như lại thấy được đế

vương túc đêm cần cù năm đó.

Hoàng thất hoàn cảnh hiểm ác, không nỗ lực thì sẽ bị đào thải, không

tranh đoạt thì sẽ không có đường sống, Ngu Đường phải nổ lực hơn so với
bất kỳ người nào mới có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế.

"Tình hình tổng bộ Ngu gia không lạc quan?" Tống Tiêu nhỏ giọng hỏi

hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.