HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 487

Quả nhiên là hoàng hậu của mình, nhìn cái gì cũng thấu triệt, Ngu

Đường quay đầu, cọ cọ đầu Tống Tiêu: "Đừng lo, so với tranh ngôi vị
hoàng đế dễ hơn nhiều."

Tình hình tổng bộ Ngu gia bên này quả thực phức tạp hơn trong nước rất

nhiều. Nếu như lấy hoàng thất làm ví dụ, thì Trung Quốc giống như hai
phiên vương đất phong, nhà hắn chỉ cần cùng với chú Bảy tường an vô sự
là được. Nước Mĩ bên này chính là kinh thành, Ngu gia con cháu đông đúc,
tình hình tranh quyền đoạt lợi nhất nghiêm trọng, muốn trải qua thật tốt, bo
bo giữ mình là không thể nào, phải đi tranh đi cướp.

Bữa tiệc hoan nghênh tối nay chỉ là một cuộc tụ hội nho nhỏ, chủ yếu là

để hoan nghênh các tân sinh viên đường xa mà tới. Phía chủ sự chính là các
học trưởng học tỷ trường đại học Đế Đô được đưa đến đây vào học kỳ
trước.

"Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, có khó khăn gì cứ việc đến tìm

các học tỷ." Nhóm học sinh Đế Đô hợp thành một cái tổ chức nho nhỏ,
không có tên tuổi gì, tương tự như hội đồng hương, vị học tỷ đang nói
chuyện này chính là hội trưởng hội đồng hương.

Cao Áo không nói tiếng nào trốn trong góc phòng như trước, bị mấy anh

học trưởng lôi ra.

"Nghe nói cậu là quán quân Toán học, anh cũng từng là quán quân Toác

học." Học trưởng dùng ánh mắt gắt gao lôi kéo Cao Áo nói chuyện.

"Thật không? Gần đây em lại nghiên cứu một đề tài, nhưng làm cách nào

cũng không nghĩ ra..." Cao Áo rốt cuộc đã tìm được hứng thú, khí thế ngất
trời đòi cùng học trưởng bàn về mấy đề Toán học.

"Hế lô, không ngại cho chúng tôi gia nhập chứ?" Có mấy cô gái ngoại

quốc trang phục thời thượng đi đến chào hỏi, ngay sau đó, mấy người cầm
tờ rơi tuyên truyền của các câu lạc bộ cũng nối gót theo vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.