HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 570

nước mắt. Cũng may hoàng thái đệ là do một tay đế hậu giáo dục, nhận
được chân truyền từ hai người, mới mười lăm tuổi mà đã có thể chấn kinh
được triều đình.

Đại tướng quân tiếp tục Nam chinh Bắc chiến, bảo vệ ranh giới, về già

được ban cho tước vị, thụ phong Định Bắc Hầu.

"Như vậy, sau này phải gọi ngươi là Hầu gia rồi." Tống Tiêu trêu ghẹo

hắn.

"Hoàng hậu nói đùa," Lô Quốc Trung lau mặt, "Hiện tại cao tổ nắm

quyền, nhớ năm đó khi cao tổ còn sống, thần vẫn chỉ là một tên lính quèn."

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, thật ra y chỉ đùa một câu, ai ngờ người này

lại nghiêm túc phân tích như vậy. Ngẩng đầu nhìn lên Ngu Đường, Ngu
Đường vứt cho y ánh mắt "Đừng so đo với kẻ ngốc".

"Trẫm cần vài người bảo tiêu, sắp tới Ám Nhất sẽ đi trại huấn luyện gia

tộc học hỏi."

Không nói nhiều lời vô nghĩa, bọn họ lại không tiện đi quá lâu, Ngu

Đường liền đi thẳng vào vấn đề chính.

"Hoàng thượng quá khách khí rồi, thần sẽ mang theo toàn bộ nhóm bảo

tiêu nghe lời người sai bảo." Đại tướng quân dùng thần sắc nghiêm túc nói,
khi cao tổ còn sống hắn chỉ là một tên lính quèn, trước khi hoàng thượng
cầm quyền, hắn đã là người của Thất hoàng tử Ngu Cẩm Đường, sau khi
Thất hoàng tử lên ngôi, hắn liền được phong làm Tiên phong Tướng quân,
cùng hoàng thượng đánh đuổi giặc Hung Nô, một đường đánh tới vương
đình. Trong lòng của Lô Quốc Trung, chủ nhân chân chính của hắn, chỉ có
duy nhất một mình Ngu Cẩm Đường.

Ngu Đường xoa xoa thái dương: "Trẫm chỉ cần bốn người, trừ ngươi ra."

Bây giờ hắn chưa phải gia chủ, trung đoàn trưởng bảo tiêu dẫn dắt toàn bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.