Người đàn ông giơ tay, người bên cạnh liền đưa tới một điếu thuốc tinh
xảo, châm lửa đốt lên cho hắn.
"Đây chính là anh bạn nhỏ mà cậu nói?" Người đàn ông nhả ra một
ngụm khói, cách làn khói mỏng nhìn về phía Ngu Đường, một đôi mắt hẹp
dài, thoạt nhìn không khỏi khiến người ta sợ hãi.
"Cậu ấy là Tống Tiêu," Ngu Đường kéo Tống Tiêu qua, tìm một chỗ trên
chiếc giường mềm mại ngồi xuống, "Tiêu Tiêu, gọi anh Hai."
"Anh Hai..." Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, nhưng không hỏi nhiều,
ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Người kia bật cười, dùng ngón tay gầy guộc chỉ đầu Ngu Đường, "Em
dâu?"
Người này cùng thế hệ với bọn Ngu Đường, xếp thứ hai trong gia tộc.
"Phải," Ngu Đường mặt không đổi sắt đáp một tiếng, nói với Tống Tiêu,
"Đây là anh Hai ta, Ngu Từ, tên hơi nữ khí chút, nhưng xác thực là nam
nhân."
"Khụ khụ khụ..." Ngu Từ nghe lời này, lập tức ho khan, bảo tiêu mặc
Tây trang bên cạnh lập tức quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn.
Ho một tiếng liền không dừng được, ngón tay trắng nõn nắm chặt tay vịn
giường, lộ ra từng sợi gân xanh.
Tống Tiêu lẳng lặng nhìn Ngu Từ, y biết Ngu gia ở Mĩ đầu tư vào rất
nhiều nghành nghề, có một vị trí ở Las Vegas cũng không có gì lạ, nhưng
xem dáng vẻ này của Ngu Từ, sức khoẻ dường như không được tốt cho
lắm. Muốn chèo chống một cái sòng bạc lớn như vậy, không chỉ cần có thủ
đoạn quản lý, chẳng lẽ gia chủ lại yên tâm giao một sòng bạc lớn như vậy
cho một thiếu gia ốm yếu quản lý?