HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 742

"Lão tam, chú làm sao vậy?" Ngu Thái Hàm thấy có gì đó không đúng,

liền nhanh chóng đoạt tờ giấy kia qua, khiếp sợ mà mắt cứ trợn trừng lên
nhìn, "Tiểu Mẫn."

Ngu Mẫn là cô sáu của Ngu Đường, là con gái của Tam gia, rất nhiều

năm trước đã chết không rõ nguyên nhân, vậy nên tam gia vẫn không cho
mọi người nhắc lại chuyện này.

"Cũng tại cô sáu của con ăn chơi chác táng, rượu, thuốc phiện đều dùng

cả, chứ không phải là..." Ngu Đường thở dài.

"Ngu Đồng, cái loại súc sinh này!" Tam gia kích động đứng lên cầm lấy

một cây gậy định đánh Ngu Đồng.

Việc buôn bán hàng lậu của Ngu Đồng ở bến cảng năm đó không chỉ đơn

giản như Ngu Thái Hàm biết, hắn còn buôn bán cả thuốc phiện, việc này đã
để cho Ngu Mẫn phát hiện ra, hắn đương nhiên sẽ không để cho ả sống.

Hai cậu cảnh sát kia thấy sự tình không ổn, thông báo về cục, dẫn Ngu

Đồng đi theo. Lại một trận Người ngã ngựa đổ, đến khi mọi việc được phơi
bày ra, trời cũng sắp sáng.

Thời điểm mà hai cảnh sát trẻ kia ra đến ngoài cổng Ngu gia vẫn còn

đang cảm thấy mơ hồ, làm sao mà lúc vào là để điều tra bắt cóc mà lúc ra
lại thành điều tra buôn lậu, sau rồi lại còn liên quan đến cả án mạng nữa.
Đúng là nhà giàu, bên trong quả là thị phi không ít.

Ngu gia sau vụ Ngu Đồng bị bắt đi cũng loạn lên một chút, nhưng may

nhờ có Ngu Thái Hàm xử trí thỏa đáng, cũng không phát sinh sự tình gì lớn
lắm, cũng nhờ sự kiện này mà Ngu gia cũng được chỉnh đốn lại từ trên
xuống dưới.

Vụ án lần này có rất nhiều sự việc khác liên qua, thời gian thẩm án rất

lâu, chắc phải tới trước giáng sinh mới cho ra kết quả chính thức. Lần này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.