HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 919

tỏ, giúp ông báo thù, vì thế tam gia sớm đã là người bên phe Ngu Đường.

Trong thời gian này, tam gia bỏ không ít công sức nói lời hay ý đẹp giúp

cho Ngu Đường, lúc Ngu Đường trở về tiếp nhận sản nghiệp ở Trung Quốc,
cũng là một tay tam gia chủ động đề xuất đem phần việc của Lão Thất kia
cho Ngu Đường xử lý.

Trong lòng Ngu Thái Hàm vốn đã nhận định Ngu Đường sẽ là người kế

vị gia chủ, vì thế mà tận lực bồi dưỡng, bây giờ lại phát sinh sự tình này.
Gia chủ Ngu gia thích nam nhân... ừ thì thôi, cũng chẳng sao, nhưng vì thế
mà không còn hậu duệ đời sau...chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ.

Cũng chẳng biết Ngu Đường nói chuyện gì với Ngu lão gia mà mấy hôm

sau, ông đã thực sự về Trung Quốc.

Phía ngoại thành, Đế Đô có một khu biệt thự giành riêng của Ngu gia,

Ngu lão gia sẽ tạm thời ở đó. Ngu mẫu đem hai đứa nhỏ đến đó, Tào quản
gia cũng trở về chăm sóc chủ nhân.

"Con chào ông nội!" Ngu Miêu tao nhã, qua trước mặt ông nội vấn an.

Nhìn Ngu Miêu cực kỳ xinh đẹp, phong thái lại vô cùng đoan trang, Ngu

Thái Hàm thấy thế vô cùng hài lòng, đưa cho cháu gái một phong lì xì đỏ,
nhưng sắc mặt không vì thế mà dễ nhìn thêm chút nào, vẫn trừng mắt liếc
qua chỗ Ngu Đường đang ngồi.

Ngu Lân lon ton chạy tới, quay đầu lại nhìn huynh trưởng nhà mình, khẽ

cắn môi, thoắt một cái nhảy lên trên đùi ông nội, cố gắng bày ra bộ mặt
đáng yêu nhất có thể, nũng nịu nói: "Ông ơi, ông à, con cũng muốn có lì
xì."

Nhìn khuân mặt tròn tròn, búng ra sữa đang cười nhăn nhở, cùng với đôi

tai nho nhỏ xinh xinh kia và đôi mắt to tròn long lanh kia, dáng vẻ bây giờ
của cu cậu thật giống một con chó bông nhỏ đang làm nũng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.