HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 918

Ngu Đường nghe vậy, động tác dừng lại, sung sướng mà hưởng thụ câu

nói vừa rồi, mặt dán chặt lên lưng Tống Tiêu y như một miếng cao dán to
lù dán chặt phía sau.

"Tiêu Tiêu à, con thu xếp về nhà sớm một chút, cha muốn nói chuyện với

con." Giọng Tống Tử Thành vô cùng nghiêm túc.

"Hồi bên Mỹ tôi đã nhìn ra chuyện này, việc của đứa nhỏ, cứ để cho nó

tự quyết định đi." Đầu dây bên kia chợt nghe thấy giọng của Tiêu Chính
Khanh, còn có ý cười cười.

"Ông câm miệng lại cho tôi." Tống Tử Thành tức giận, rống lên, sau đó

quay đầu, thấp giọng nói chuyện tiếp với Tống Tiêu: "Cứ quyết định vậy đi,
mai con cứ về trước đã."

Tống Tiêu buông điện thoại ra nháy mắt mấy cái, đầu óc mờ mịt, nhìn lại

số điện thoại vừa gọi qua di động, là số điện thoại từ nhà riêng của mình,
'sao bây giờ Tiêu Chính Khanh lại ở trong nhà mình nhỉ?"

Cùng lúc đó, tại nhà chính của Ngu gia bên Mỹ, Ngu Lãng te tởn đem

máy tính vào thư phòng của gia chủ.

"Cha à, con đã bảo người như thế rồi mà không tin con." Ngu Lãng ôm

hai tay, bày ra dáng vẻ đang chờ để xem kịch vui trước mắt.

Ngu Thái Hàm nhìn vào bức ảnh trên máy tính kia, tay bắt đầu run run,

hít thở không thông, nói: "Gọi điện thoại cho Ngu Đường."

Tam gia ngồi bên cạnh thấy tình hình không ổn, nhanh chóng mở lời,

khuyên vài câu: "Anh à! Anh đừng nóng giận, con cháu ắt có phúc phận
của con cháu, cháu nó thích ai thì cứ để cho nó thích đi."

"Ngươi câm miệng!" Ngu Thái Hàm cầm gậy chống lên, phang cho đệ

đệ một phát. Bởi vì cái chết của con gái tam gia được Ngu Đường làm sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.