HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 946

che giấu mọi chuyện, cậu thấy thế nào?." Trình Hân Nhiên nâng cằm, làm
ra bộ dạng đang bố thí ân huệ.

"Trình tiểu thư." Tống Tiêu đem tách trà lên uống cạn, "Tôi nghĩ hình

như cô đã nghĩ sai rồi."

"Ca ca tuyệt đối sẽ không nạp thiếp." Phía dưới chân truyền đến một âm

thanh mềm mềm nhu nhu của một tiểu hải tử, hai người cúi đầu liền thấy
một cậu nhóc vận một bộ tiểu tây trang, trên cổ còn có một cái nơ nho
nhỏ...chính là Ngu Lân, tay chắp sau đít, mỏ chu lên, vẻ mặt đầy chính khí
mà nói.

"Đứa nhỏ này, nói vậy là sao?" Trình Hân Nhiên đưa tay che miệng cười,

định đưa tay xoa đầu cu cậu.

Ngu Lân xoay người, tránh đi bàn tay đang đưa tới, chạy qua ôm lấy đùi

Tống Tiêu.

Tống Tiêu theo thói quen, đưa tay ôm Ngu Lân lên: "Miêu Miêu đâu?"

"Azz, Miêu Miêu tỷ ấy một mình chạy đi rồi." Ngu Lân vẻ mặt đầy tang

thương nói: "Tỷ chạy qua chỗ ca ca đi ăn kem rồi."

Tống Tiêu bật cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhỏ, mềm mềm, trắng nõn kia

ấy thế mà cứ tỏ vẻ trưởng thành lắm, liền nhịn không được muốn cười, ôm
Ngu Lân đến chỗ lấy kem, bỏ lại Trình Hân Nhiên giữa một đống âm thanh
hỗn độn.

Vừa rồi Ngu Lân nói không nạp thiếp, chính là nói cô ta.

Vũ hội bắt đầu, Ngu Thái Hàm nói một câu khách khí, ý ám chỉ, 'hôm

nay muốn đem cháu trai yêu quý của mình giới thiệu cho mọi người biết,
mai này có thể thuận đường kết thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.