HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 976

Tống Tiêu đang cùng Ngu Lân nói chuyện phiếm, thấy hai người bên kia

bàn luận rõ sôi nổi, lắc đầu cười khẽ. Con cẩu cũng bị hai người kia làm
cho 'ăn miếng cũng không ngon', giật tai thoát khỏi tay của đại tướng quân,
ngoặp lấy mấy cái bánh quy, chạy qua dưới chân Tống Tiêu, nằm xuống.
Quả nhiên hai tên kia không dám chạy qua, đắc ý, lắc lắc cái đuôi.

Ngu Lân nhìn nhìn con chó: "Trương Hiếu Nhân, kiếp này người phải

đầu thai làm một con chó, là trời có mắt trừng phạt ngươi, ngươi còn dám
nói mình làm như vậy là đúng nữa không?"

Con chó đang chăm chú ăn bánh, nghe vậy, động tác nhất thời dừng lại,

rồi lại tỏ vẻ như không, tiếp tục ăn bánh của mình.

Ngu Lân nheo đôi lông mày nhỏ, tháo giầy xuống, đi qua, dẫm chân lên

đầu con chó: "Đúng là đồ súc sinh, năm đó không phải hoàng tẩu ra tay
nhanh, liền cho lăng trì ngươi."

Husky sợ đến run lên, ngẩng đầu cố lấy lòng, liếm liếm bàn chân nhỏ của

Ngu Lân.

Ngu Lân bị làm nhột, nhất thời đứng không vững, đem chân rụt về, ngồi

phập xuống ghế, xém chút nữa cả người cả ghế lộn nhào, may mà Tống
Tiêu nhanh mắt liền ôm lấy, bế lên, đi qua chỗ Ngu Đường.

Truyện của kiếp trước là chuyện đã qua, lúc ấy nên báo thù cũng đã báo,

giờ đây, con chó này có phải là Trương Hiếu Nhân thật không, không còn
quan trọng nữa rồi.

Lại vài ngày trôi qua, đám hóng hớt vẫn luôn kê dép trầu trực dưới

weibo của hai người, quả thực không phí công, cuối cùng cũng chờ được
phúc lợi lớn. Trên weibo của Ngu Đường đăng lên một bức ảnh chụp hai tờ
giấy đang ký kết hôn viết bằng tiếng nước ngoài. Ngay sau đó trên weibo
của Tống Tiêu cũng đăng lên một tấm ảnh chụp khung cảnh của một hải
đảo xinh đẹp. Có biển xanh cát trắng, trên bờ cát là hình ảnh của Ngu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.