HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 977

Đường một thân tây trang vô cùng anh tuấn, trên cổ cỏ thắt một cái nơ,
mỉm cười nhìn qua.

【Kết...kết hôn..??】

【Aaa...Sinh thời có thế thấy được hai vị giám đốc kết hôn, lão phu coi

như được mở rộng tấm mắt rồi.

Mời đến hải đảo đều là các bạn bè thân thiết của Tống Tiêu cùng Ngu

Đường, một đám người trẻ trong đây cùng nhau vui vẻ. Thảm trải thật dài
từ chỗ bãi biển cho đến tận cửa lớn của biệt thự, hai bên cài hoa vô cùng
tinh xảo, mục sư đang đứng phía trước, mỉm cười chờ hai người.

Nam nữ kết hôn cần phải có hai bé một trai một gái tung hoa, nam nam

kết hôn, thôi thì một bé trai là ổn. Dàn diễn tấu bắt đầu chơi nhạc, hôn lễ
chính thức tiến hành. Ngu Lân bước ra, khoác trên mình một bộ tiểu tây
trang lịch sự, vẻ mặt nghiêm túc, tay xách theo giỏ hoa, chân ngắn tung
tăng bước đi, khí thế hiên ngang tiến lên phía trước, vừa đi vừa đem cánh
hoa trong giỏ tung lên.

Trong tiếng nhạc du dương, một đen một trắng, hai người cùng mặc tây

trang kiểu dáng giống hệt nhau, từ từ bước lên phía trước.

"Ngu tiên sinh, người có nguyện ý từ nay về sau, bất kể sinh lão bệnh tử,

giàu sang hay phú quý, đều sẽ ở bên cậu ấy, không bao giờ chia lìa." Mục
sư thanh âm nhẹ nhàng, ôn hòa nói.

"Tôi nguyện ý." Ngu Đường vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Tống tiên sinh, người có nguyện ý từ nay về sau, bất kể sinh lão bệnh

tử, giàu sang hay phú quý, đều sẽ ở bên cậu ấy, cũng sẽ cự tuyệt bất cứ nam
nữ nào khác muốn thân cận, có cãi nhau cũng không lạnh nhạt, đúng giờ trở
về phòng ngủ, đồng thời sẽ tha thứ cho bất cứ lúc nào Ngu tiên sinh ngẫu
nhiên muốn gây sự?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.