HOÀNG TỬ BÉ - Trang 37

– Vĩnh biệt, em nhắc lại.

Hoa ho lên. Nhưng không phải vì viêm họng.

– Em đã khờ dại lắm, sau cùng cô nói. Anh tha lỗi cho em. Hãy cố
gắng mà sống hạnh phúc.

Ông hoàng nhỏ ngạc nhiên vì không thấy nàng trách móc. Em đứng sững,
tay cầm nguyên cái bầu kính. Em không hiểu được vẻ dịu dàng bình tĩnh ấy
của nàng.

– Vâng, em yêu anh, hoa nói với em. Anh không biết gì cả, ấy là lỗi tại
em. Điều ấy không quan trọng. Nhưng anh, anh cũng khờ dại như em.
Hãy cố gắng mà sống hạnh phúc... Anh bỏ cái bầu kính đó xuống đi.
Em không cần đâu...
– Thế gió...
– Em không hay bị cảm nhiều thế đâu... Gió mát ban đêm tốt cho em
lắm. Em là một cái hoa mà.
– Nhưng bọn thú...
– Chắc em phải chịu đựng vài ba con sâu nếu em muốn biết bươm
bướm là thế nào. Hình như lũ bướm ấy thật là đẹp. Nếu không ai sẽ
viếng thăm em? Anh sẽ đi xa. Còn bọn thú dữ, em không sợ. Em có
móng vuốt của em.

Nàng ngây thơ chìa ra bốn cái gai của mình. Rồi nàng nói thêm:

– Đừng chần chờ như vậy nữa, khó chịu lắm. Anh đã quyết ra đi mà.
Hãy đi đi anh.

Bởi vì nàng không muốn em nhìn thấy nàng khóc. Đó là một đoá hoa vô
cùng kiêu hãnh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.