HOÀNG TỬ BÉ - Trang 81

ba mươi giây. Vừa lục túi tìm khẩu súng ngắn, tôi vừa chạy tới, nhưng,
nghe tiếng tôi, con rắn liền chuồn trong cát, như thể một dòng nước chảy
đi, và chẳng cần phải vội vàng, nó luồn lách giữa các tảng đá với một tiếng
động nhè nhẹ như tiếng va chạm của kim khí.
Tôi đến bên bức tường vừa đúng lúc để đón trong vòng tay tôi ông hoàng
bé nhỏ, trắng bệch như tuyết.

– Chuyện quái quỉ gì thế! Bây giờ em lại đi trò chuyện với rắn!

Tôi tháo chiếc khăn vàng kim bao giờ cũng khoác ở cổ em. Tôi dấp nước
vào chán em và cho em uống. Và bây giờ, tôi không dám hỏi em điều gì
nữa. Em nhìn tôi nghiêm nghị và đưa hai tay ôm cổ tôi. Tôi nghe tiếng tim
em đập như tiếng đập của một con chim sắp chết, khi bị trúng đạn súng săn.
Em bảo tôi:

– Tôi rất mừng, vì biết ông đã tìm ra máy bay của ông thiếu cái gì.
Ông sắp trở về nhà ông...
– Sao em biết?

Đúng là lúc ấy tôi vừa định báo cho em biết, tưởng đã tuyệt vọng rồi, bỗng
dưng tôi lại sửa được máy.
Em chẳng trả lời câu hỏi của tôi, nhưng lại nói thêm:

– Tôi cũng như ông, hôm nay tôi về nhà tôi...

Rồi, giọng ngầm ngùi:

– Xa hơn nhiều lắm... khó hơn nhiều lắm...

Tôi có cảm giác vừa xảy ra một việc gì dị thường. Tôi siết chặt em trong
vòng tay tôi như một em bé, nhưng khi ấy tôi vẫn có cảm giác em đang tuột
thẳng xuống một vực thẳm nào đó dù tôi cố níu giữ lại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.