HOÀNG TỬ BÉ - Trang 87

– Ông biết đấy... đoá hoa của tôi... tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật
là yếu đuối! Nàng thật ngây thơ! Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm
vào đâu để mà chống trọi trên đời...

Tôi ngồi xuống vì không thể giữ mình đứng được nữa. Em nói:

– Kia rồi... chỉ có thế thôi...

Em lưỡng lự một chút, rồi đứng lên. Em bước một bước. Còn tôi, tôi không
thể nào cử động được.
Chỉ có một loáng chớp màu vàng gần bên mắt cá chân em. Em đứng một
lúc không động đậy. Em không kêu. Em ngã xuống nhẹ nhàng như một cái
cây. Cả một tiếng động cũng không có, là bởi vì cát.

XXVII

Và giờ đây, đúng vậy, sáu năm đã trôi qua... Tôi chưa bao giờ kể lại câu
chuyện này. Những bạn bè gặp lại tôi rất lấy làm hài lòng thấy tôi còn sống.
Tôi đã rất buồn, nhưng tôi nói với họ: Đó là vì mệt...
Bây giờ tôi đã nguôi nguôi. Nghĩa là... không hẳn là như thế. Nhưng tôi biết
em đã trở về tinh cầu của mình, vì sáng sớm hôm sau, tôi đã không tìm thấy
thân xác em. Cái thân xác chẳng nặng nề gì mấy... Và ban đêm, tôi thích
lắng nghe các ngôi sao. Chúng như năm trăm triệu cái chuông nhỏ...
Nhưng có xảy ra một điều gì đó không bình thường. Chiếc rọ mõm tôi đã
vẽ cho ông hoàng nhỏ, tôi đã quên vẽ thêm cái đai da. Em sẽ không thể nào
buộc nó cho con cừu được.
Thế là tôi tự hỏi: " Chuyện gì đã xảy ra trên tinh cầu ấy? Có lẽ con cừu đã
ăn mất đoá hoa chăng..."
Khi thì tôi tự nhủ: "Chắc là không! Ông hoàng nhỏ đêm nào cũng đậy hoa
trong cái bầu kính, và em cũng trông chừng con cừu cẩn thận..." Thế là tôi
vui sướng. Và tất cả các ngôi sao mỉm cười dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.