HOÀNG TỬ CASPIAN - Trang 12

thanh đúng như người ta vẫn kêu khi bị một con ong bắp cày đốt vào tay.

- Có chuyện gì vậy, Lu? – Edmund hỏi và rồi cũng bất ngờ giãy nảy

lên rồi la oai oái.

- Có chuyện quái quỷ gì vậy… - Peter bắt đầu nhưng rồi ngoài ý muốn

của nó cũng nói một điều khác hẳn. Bởi vì nó quay sang bảo cô em kế: -
Su, em đang làm gì đấy? Em định lôi anh đi đâu vậy?

- Em đâu có chạm vào người anh. – Susan cãi lại. – Có ai đang kéo em

thì có. Ôi…ôi… dừng lại ngay!

Khi cả bọn nhận ra chuyện gì đang diễn ra, mặt đứa nào đứa nấy đều

trắng bệch.

- Em cũng cảm thấy như thế. – Edmund nói bằng một giọng như bị hụt

hơi. – Như thể em bị lôi đi. Kinh khủng, cứ như bị hút xuống đáy. Đấy, nó
lại bắt đầu đấy.

- Em nữa. – Lucy kêu to. – Ôi, em không thể chịu nổi!
- Nhìn cho rõ. – Edmund la lên. –Tất cả nắm tay nhau, thật chặt. Chắc

có pháp thuật gì đây… em có thể nói như thế… qua linh cảm. Nhanh lên
nào!

- Phải rồi. – Susan nói. – Nắm chặt lấy tay nhau. Ôi, ước gì nó dừng

lại.

Một phút sau cả hành lý, băng ghế, sân ga, phòng chờ đều hoàn toàn

bị xóa mờ. Bốn đứa trẻ, nắm tay nhau, thở hổn hển, thấy mình đang đứng
trong một khu rừng, cây cối rậm rịt đến mức cành cây đâm cả vào người
chúng và không còn hở ra chỗ nào để chúng cựa mình. Cả bốn đứa lấy tay
dụi dụi mắt và hít một hơi thật sâu.

- Ôi anh Peter! – Lucy kêu lên. – Anh có nghĩ là có thể chúng ta đã bị

lôi trở lại Narnia không?

- Đây có thể là một nơi nào khác. – Peter nói. Anh không thể nhìn xa

quá một mét khi ở giữa rừng cây này. Thử tìm một khoảng trống nào xem –
nếu như ở đây có bất kỳ khoảng trống như vậy.

Với một chút cố gắng lách qua những sợi dây tầm ma mọc chằng chịt

và những cành gai nhọn chích rất đau, rốt cục bọn trẻ cũng chui ra được
khỏi bụi rậm. Đến đây lại có một ngạc nhiên nữa. Mọi thứ trở nên sáng sủa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.