HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 114

Linh hồn năn nỉ chàng đánh cá hết lời nhưng chàng một mực không lay
chuyển, chỉ lầm lũi nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác với những bước
đi kiên định vững vàng như một con dê núi. Cuối cùng chàng cũng xuống
dưới mặt đất và bờ biển vàng hiện ra trước mắt chàng.

Toàn thân sáng lên như một pho tượng đồng tuyệt đẹp của nghệ thuật điêu
khắc Hi Lạp, chàng trai đứng trên bãi cát quay lưng về phía mặt trăng.
Những ngọn sóng bạc đầu chìa những cánh tay trắng vẫy gọi chàng và xa
xa phía trên những lớp sóng có những bóng hình mờ mờ ảo ảo làm những
cử chỉ tôn kính về phía chàng. Trước mặt chàng là cái bóng của chàng đổ
dài xuống cát, đó cũng chính là linh hồn chàng. Và sau chàng, cao cao trên
đầu là vầng trăng lơ lửng, đổ xuống trần dải ánh sáng màu mật ong.

Linh hồn cất tiếng van vỉ lần nữa: “Nếu quả thực ông nhất định rũ bỏ tôi,
hãy để cho tôi ra đi cùng với trái tim ông. Cuộc đời này là một chốn cay độc
xấu xa, hãy để trái tim làm bạn đồng hành với tôi.”

Chàng trai lắc đầu rồi nở một nụ cười buồn: “Vậy ta sẽ yêu như thế nào nếu
cho ngươi trái tim của ta?”

“Xin ông hãy rủ lòng thương, hãy cho tôi trái tim ông. Thế gian này độc ác
vô chừng và tôi lấy làm sợ hãi.”

“Trái tim là nơi tình yêu ta trú ngụ, thôi đừng chần chừ nữa, từ nay chúng ta
đi đường ai nấy đi.”

“Như vậy, tôi không được yêu hay sao?” Linh hồn hỏi.

“Hãy đi đi, ta không còn cần đến ngươi nữa,” chàng trai kêu lên dứt khoát,
rồi rút từ thắt lưng ra con dao nhỏ có tay cầm làm bằng da rắn lục, cắt một
đường quanh cái bóng dưới chân mình. Cái bóng vươn dậy, đứng đối diện
với chàng, nhìn chàng, nó cũng cao bằng chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.