HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 130

“Tình yêu tốt đẹp hơn,” chàng đánh cá khẳng định và nhảy xuống biển,
Linh hồn lại thất thểu bỏ đi, nước mắt chảy xuống thành đầm lầy ở những
nơi nó đi qua.

Một năm nữa lại qua mau, Linh hồn quay về bãi biển gọi chàng đánh cá lên
lần nữa. Chàng trai bơi lên từ đáy biển xanh, nhô lên trên lớp sóng bạc hỏi:
“Tại sao ngươi lại gọi ta?” Linh hồn chàng lên tiếng: “Hãy lại gần đây ông
chủ, để tôi có thể nói chuyện với ông. Chao ôi tôi đã được chứng kiến bao
điều kì thú.”

Thế là chàng lại bơi vào gần bờ, nằm dài trong vũng nước cạn, ngả đầu lên
cánh tay, lắng nghe.

“Trong một thành phố nọ, có một quán trọ nằm gần bờ sông. Tôi thường tới
đấy bù khú với cánh thủy thủ, làm một hai chén rượu, mỗi thứ một màu, ăn
bánh mì làm bằng lúa mạch với cá muối nhỏ để trên những chiếc lá hồng
trộn giấm. Trong lúc chúng tôi ngồi ở đấy uống rượu, cười đùa có một ông
già bước vào mang theo một tấm thảm da, một cây đàn luýt và hai cái tù và
làm bằng hổ phách. Ông già trải tấm thảm ra giữa sân, cầm cái gảy đàn
bằng ống lông lên và bắt đầu dạo đàn. Thế là một cô gái trẻ từ đâu chạy ra,
nhảy múa trước mặt chúng tôi. Khuôn mặt nàng nấp sau một tấm mạng
bằng sa nhưng đôi chân lại để trần. Đôi chân trần chuyển động quanh tấm
thảm như đôi cánh chim câu trắng, thấp thoáng, mềm mại, uyển chuyển, mê
li. Chưa bao giờ tôi thấy một cái gì tuyệt vời đến thế kể từ khi rời bỏ nơi
này ra đi.”

Trong lúc chàng đánh cá nghe Linh hồn của mình nói, chàng sực nhớ ra là
Nàng Tiên Cá của chàng không có chân và không thể nhảy múa. Thế là một
khao khát mãnh liệt chợt ập đến và chàng tự nhủ: “Chỉ là một cuộc hành
trình ngắn ngủi trong một ngày thôi và mình có thể trở về với tình yêu của
mình.” Chàng đứng lên, cất tiếng cười và đi vào bờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.