HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 83

lớn ngắm nhìn bọn trẻ chơi đùa và trầm trồ trước vẻ đẹp của khu vườn: “Ta
có bao nhiêu loài hoa đẹp, nhưng loài hoa đẹp nhất chính là bọn trẻ.”

Một buổi sáng mùa đông, trong khi đang mặc quần áo gã nhìn ra ngoài cửa
sổ. Giờ đây hắn không ghét mùa Đông nữa vì gã biết đó chỉ là quãng thời
gian mùa xuân ngủ, còn cây cối thì nghỉ ngơi.

Bất thình lình gã dụi mắt vì ngạc nhiên, nghiêng mình nhìn ra ngoài. Thật là
một cảnh tượng huyền diệu, ở góc vườn xa nhất có một thân cây đơm đầy
những bông hoa trắng, chĩu chịt những trái cây vàng mọng và dưới gốc cây
là thằng bé mà gã Khổng Lồ yêu quý.

Gã sung sướng lao xuống cầu thang, chạy ra vườn. Gã hối hả bay qua bồn
cỏ đến bên đứa bé. Khi đến gần mặt gã đỏ lựng lên vì giận dữ: “Kẻ nào dám
làm cháu bị thương như thế này?” Trên tay thằng nhỏ hằn lên hai vết móng
tay, và ở chân nó cũng có hai vết như vậy.

“Kẻ nào dám làm cháu bị thương như thế này,” gã kêu lên xót xa. “Nói cho
ta nghe đi, ta sẽ dùng lưỡi gươm của ta phanh thây nó.”

“Không!” Đứa bé kêu lên, “đây là những dấu vết của Tình yêu”.

“Cháu là ai?” Gã Khổng Lồ hỏi và một cái gì như là sự cảm phục lạ lùng
xâm chiếm lòng gã, buộc gã quỳ gối trước mắt đứa nhỏ.

Và thằng bé cười với người Khổng Lồ: “Ông đã để cho cháu chơi trong
vườn của ông. Hôm nay ông sẽ đến khu vườn của cháu, đó chính là Thiên
đường”.

Chiều hôm ấy khi lũ trẻ chạy ra vườn chơi, chúng tìm thấy xác người
Khổng Lồ dưới gốc cây, khắp mình phủ đầy hoa trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.