HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 82

Thế là gã chạy xuống cầu thang, nhẹ nhàng mở cánh cửa phía trước và bước
ra vườn. Khi lũ trẻ nhìn thấy gã, chúng hoảng sợ ù té chạy và khu vườn lại
trở về mùa đông. Chỉ có thằng bé con không bỏ chạy, bởi vì đôi mắt mọng
nước ngăn không cho nó nhìn thấy tên Khổng Lồ đang đi đến. Gã này nhẹ
nhàng vòng đến sau lưng thằng bé, bế bổng nó và đặt lên cành cây. Trong
phút chốc hoa nở rộ trên tất cả những nhánh cành, chim bay đến hót véo
von. Chú bé mở rộng vòng tay, ôm cổ người Khổng Lồ và hôn lên má hắn.
Bầy trẻ thấy cảnh tượng đó biết rằng tên Khổng Lồ không còn độc ác nữa,
quay lại vườn và cùng với chúng mùa Xuân cũng quay về. “Từ nay trở đi
khu vườn này cũng là của các em,” người Khổng Lồ nói, đoạn lấy cái rìu vĩ
đại phá bỏ bức tường ngăn. Và buổi trưa hôm ấy, trong lúc đi chợ về, người
ta thấy tên Khổng Lồ đang chơi đùa với bọn trẻ trong khu vườn đẹp nhất
mà họ từng nhìn thấy.

Bọn trẻ vui chơi bên nhau suốt cả ngày, tối đến chúng lại gần chào từ biệt
người Khổng Lồ.

“Thế cậu bạn nhỏ của chúng ta đâu? Cái cậu bé mà ta đã đặt lên cây ấy?”
Gã yêu thằng bé nhất bởi vì nó đã hôn lên má gã.

“Chúng cháu không biết. Nó đã đi rồi”.

“Các cháu hãy đi tìm nó và bảo nó đến đây vào ngày mai nhé.” Nhưng bọn
trẻ nói chúng không biết thằng bé sống ở đâu và chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Gã Khổng Lồ buồn lắm.

Chiều chiều sau khi tan trường, bọn trẻ lại vào vườn chơi với gã, nhưng
thằng bé mà gã yêu quý thì không có mặt. Gã tử tế với tất cả bọn trẻ, nhưng
vẫn mong ước gặp lại thằng bé nọ. Gã thường nói một mình: “Làm thế nào
để gặp lại thằng bé đây?”

Nhiều năm trôi qua, gã Khổng Lồ trở nên già nua và yếu đuối. Gã không
thể chơi đùa cùng bọn trẻ được nữa, thường ngồi trên một chiếc ghế bành to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.