hiểu được. Còn tôi – tôi có cảm giác đổ lỗi của người cha lên đầu con trai
mình.”
“Hoặc con gái,” Will nói.
Gideon nhìn anh và cười. Nụ cười không hề có ý ghét bỏ; đúng hơn, đó
là vẻ của người hiểu Will, và hiểu lý do anh cư xử như bao lâu nay. “Vấn đề
là có thể Gabriel sẽ không trở lại đây thêm lần nào nữa,” Gideon nói. “Sau
chuyện này.”
Sophie, sắc mặt vừa hồng hào lại đã tái bệch. “Cô Branwell sẽ giận
lắm...”
Tessa vỗ lưng cô ấy. “Tôi sẽ đuổi theo xin lỗi, Sophie. Chuyện sẽ ổn cả
thôi.”
Cô nghe Gideon gọi mình, nhưng cô đã rảo bước rời phòng. Cô ghét phải
thừa nhận, nhưng cô hơi thông cảm cho Gabriel sau khi nghe Gideon kể
chuyện. Bản thân cô cũng mất mẹ khi còn chẳng mấy nhớ hình dáng mẹ.
Nếu có ai bảo mẹ cô có điều muốn phó thác trước lúc lâm chung, cô không
nghĩ cô sẽ không làm gì trong khả năng để thực hiện di nguyện... dù di
nguyện đó có gàn dở tới đâu.
“Tessa!” Cô đang đi theo hành lang thì nghe Will gọi với theo. Cô quay
lại và thấy anh đang sải bước về hướng mình, với một nụ cười tươi tắn trên
môi.
Những lời tiếp theo của cô làm nụ cười đó mất tăm mất tích. “Sao anh đi
theo em? Will, anh không nên bỏ họ lại với nhau! Anh phải trở lại phòng
tập ngay.”
Will đứng lại. “Vì sao?”
Tessa giơ tay lên trời. “Sao cánh đàn ông vô tâm thế chứ? Gideon có cảm
tình với Sophie...”
“Với Sophie á?”
“Cô ấy rất xinh đẹp,” Tessa cáu. “Anh là đồ ngốc nếu không nhận ra
cách Gideon nhìn Sophie, nhưng em không muốn Sophie bị anh ta lợi dụng.
Cuộc đời Sophie đã nhiều thăng trầm lắm rồi – và hơn nữa, nếu anh đi cùng
em, Gabriel sẽ không nói chuyện với em. Anh biết mà.”