Will lầm bầm gì đó và nắm cổ tay cô. “Đây. Đi cùng anh.”
Hơi ấm từ da anh truyền dọc theo cánh tay cô. Anh lôi cô vào phòng
khách và tới bên ô cửa sổ lớn nhìn xuống sân. Anh thả tay cô để cô kịp ngó
đầu ra thấy xe ngựa nhà Lightwood đang điên cuồng phóng trên khoảng sân
lát đá và vọt qua cổng.
“Đó,” Will nói. “Đằng nào Gabriel cũng đi mất, trừ khi em muốn đuổi
theo xe ngựa. Còn Sophie lý trí lắm. Cô ấy sẽ không để Gideon Lightwood
lợi dụng mình đâu. Hơn nữa, độ quyến rũ của anh ta chỉ ngang cái thùng
thư ấy mà.”
Tessa bật cười, và bản thân cô cũng bất ngờ trước điều đó. Cô đưa tay
che miệng, nhưng đã quá trễ; cô đã cười, và hơi ngả vào cửa sổ.
Will nhìn cô, đôi mắt xanh lộ ý hỏi, miệng bắt đầu cong lên thành một nụ
cười. “Chắc anh vui tính hơn anh tưởng. Và vì thế mà anh rất vui tính.”
“Em không cười anh,” cô nói giữa tiếng cười khúc khích. “Chỉ là... Ôi!
Vẻ mặt Gabriel lúc bị Sophie tát ấy. Ôi chúa thần ơi.” Cô vuốt tóc khỏi mặt
và nói, “Thật tự em không nên cười. Một phần lý do anh ta xấu tính thế là
do bị anh chọc tức. Em đáng ra nên giận anh mới phải.”
“Ồ, nên à,” Will nói và tới ngồi xuống một cái ghế gần lò sưởi, duỗi đôi
chân dài về phía ngọn lửa. Như mọi căn phòng ở Anh, Tessa nghĩ, nơi này
lạnh cóng trừ chỗ trước lò sưởi. Với vị trí trước mặt nóng bỏng còn sau
lưng lạnh cóng, người ngồi ở đó chẳng khác nào con gà tây nướng hỏng.
“Không một câu nào có từ ‘nên’ mà hay hết. Tôi đáng ra nên trả tiền rượu;
giờ họ sắp đánh gãy chân tôi rồi. Tôi không nên gạ gẫm vợ bạn; giờ lúc nào
cô ấy cũng nhèo nhẽo bám lấy tôi. Tôi nên...”
“Anh nên...” Tessa nhẹ nhàng nói, “nghĩ xem chuyện anh làm tác động
tới Jem ra sao.”
Will ngả đầu dựa vào lớp vải da bọc ghế và nhìn cô. Anh trông ngái ngủ,
mệt mỏi và đẹp đẽ. Anh có thể là hình mẫu cho một bức vẽ thần Apollo của
một họa sĩ nào đó trong hội Tiền-Raphael
(*)
. “Giờ chúng ta sẽ nói chuyện
nghiêm túc hả, Tess?” Gọng anh vẫn mang ý cười đùa nhưng sắc nhọn, như
con dao bằng vàng có lưỡi thép sắc như dao cạo.