CHƯƠNG 8
“Cậu điên rồi.” Patricia tuyên bố
Lucy với tay lấy một viên kẹo có chất kích thích của Thổ Nhĩ Kỳ màu
hồng khác mà nàng ưa thích. Những viên kẹo này trông không có vẻ gì là
ăn được, màu sắc của chúng không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn không
bận tâm lắm đến điều đó
“Điên rồi, tớ nói là cậu đó.” Giọng cô bạn nàng tăng cao, làm giật mình
con mèo vằn màu xám đang nằm cuộn trong lòng nàng khiến nó nhảy dựng
lên và khệnh khạng bỏ đi sau khi đã quăng lại một tiếng gào ai oán.
Họ đang dùng trà với nhau trong khi Patricia “rao giảng” về cái sự thất
bại do lãng mạn của Lucy. Cô ấy cũng có ý tốt, đúng vậy. Mọi người trừ
cha nàng ra thì ai cũng chứng kiến nỗi âu sầu ảo não của nàng và tiếc nuối
cho nàng trong những ngày qua. Thậm chí ngay cả Hedge cũng thở dài khi
nàng đi ngang.
Mặt trước phòng khách của căn nhà hai tầng mà Patricia đang chia sẻ
với người mẹ goá bụa của cô đang ngập trong ánh nắng chiều. Lucy biết
một thực tế là tài chính của họ đang ở trong tình trạng khủng hoảng nghiêm
trọng sau cái chết của ông McCullough, nhưng sẽ không một ai biết được
điều này nếu chỉ nhìn vào trong phòng khách. Những đường nét phác hoạ
trên tường được Patricia vẽ bằng màu sơn nước khéo léo. Và nếu có nhận
thấy những mảng vá sáng màu hơn trên nền sọc vàng, vài người sẽ nhớ
rằng đã từng có 1 bức tranh sơn dầu được treo ở đó. những cái nệm màu
đen và vàng được chất đống trên 2 cái trường kỷ theo cái cách vừa bất cẩn
nhưng cũng lại làm toát lên vẻ thanh lịch. Không ai có thể dễ dàng nhận ra
được đồ nội thất bên dưới mấy cái nệm có lẽ đã bị mòn đi chút ít.
Patricia lờ đi cuộc đào thoát của chú mèo. “Anh chàng đã tán tỉnh cậu
trong suốt ba năm. À, phải là năm năm mới đúng, nếu cậu tính luôn cả
khoảng thời gian mà anh ta phải vận dụng các dây thần kinh lên để thật sự
nói chuyện được với cậu”
“Tớ biết.” Lucy lấy một cái kẹo khác