mồ hôi. Ngắm nhìn chàng, nàng cảm thấy mình nóng dần lên với ham
muốn. Nhưng hơn cả thế, là cảm giác tự chủ và, sự thân mật giữa hai người
đã khiến chàng để nàng làm như thế. Điều này đã làm chàng lộ ra yếu điểm
của mình.
"Nhanh nữa đi." Chàng gầm gừ trong cổ họng.
Nàng chiều theo, những ngón tay trượt dọc theo chiều dài, vuốt ve làn
da, nóng bỏng và trơn láng dưới lòng bàn tay nàng. Hông chàng nhấc lên áp
chặt vào tay nàng.
"Ahh!" đột nhiên mắt chàng mở to, và nàng thấy tròng mắt của chàng tối
lại thành một màu xám như thép nguội. Trông chàng hoang dại và quyết
liệt hơn cả khi chàng bị thương. Rồi chàng phun trào và cơ thể to lớn của
chàng bắt đầu rung giật dữ dội. Chất lỏng bắn ra bàn tay nàng. Chàng rùng
mình một lần nữa, răng chàng nghiến chặt, mắt vẫn chiếu thẳng vào nàng.
Nàng giữ lấy ánh nhìn ấy, khép chặt hai đùi mình lại.
Chàng sụp xuống giường như bị rút kiệt sức lực, nhưng từ tối qua nàng
đã biết điều đó là bình thường. Lucy rút tay ra khỏi chăn. Trên đó là một
chất trắng nhờ. Nàng xem xét nó một cách tò mò, duỗi những ngón tay ra.
Là những hạt giống của Simon.
Bên cạnh nàng, chàng thở ra. "Ôi, chúa ơi, không tin nổi là ta lại thô
thiển tới mức này."
"Không, không có mà." Cô cúi người hôn lên khóe miệng chàng. "Nếu
anh có thể làm thế vì em, thì em cũng có thể làm thế vì anh."
"Ôi, cô vợ thông minh của ta." Chàng dịch chuyển để giành lại sự chủ
động từ nụ hôn, miệng chàng mạnh mẽ và đầy sở hữu. "Anh là người đàn
ông may mắn nhất thế giới."
Di chuyển chậm hơn thông thường, chàng nắm lấy cổ tay nàng rồi chùi
tay nàng lên góc giường. Rồi chàng lại quay người nàng để lưng nàng áp
vào ngực mình lần nữa.
“Giờ thì—“ chàng ngáp— “chúng ta ngủ thôi.”
Chàng choàng tay ôm lấy nàng và Lucy chìm vào giấc ngủ.
***