"Em có muốn đi vào thị trấn chiều nay không?" Simon cau mày nhìn
miếng bít-tết và cắt một miếng. " Hay đi dạo vài vòng trong công viên
Hyde Park? Có vẻ chán quá nhỉ, nhưng các quý bà, quý ông thường đi dạo
ở đó mỗi ngày, nên chắc họ phải thấy việc đó thú vị. Có khi lại có một cỗ
xe ngựa bị trật bánh ở đó, thế thì sẽ vui lắm. Họ quyết định đi bộ nhưng
chàng không chắc nơi nào để đưa Lucy tới. Sự thật đáng buồn là chàng ít
khi dành thời gian với các cô gái. Chàng có cảm giác không được tự nhiên.
Ít nhất là khi rời khỏi giường. Những người có gia đình rồi thường dẫn cô
vợ dễ thương của mình đi đâu nhỉ? Dĩ nhiên không phải tới mấy sòng bạc
hay mấy nơi tiếng tăm không tốt rồi. Và những quán cà phê thôn quê thì có
vẻ như là quá bụi bặm cho một quý cô. Bỏ qua công viên. Hoặc có thể là
viện bảo tàng. Chàng liếc nhìn nàng. Hay liệu có chắc là nàng sẽ không
thích tới thăm nhà thờ không?
"Sẽ rất tuyệt đấy." Nàng chọc chọc một hạt đậu. "Hoặc đơn giản là
chúng ta cứ ở đây thôi."
"Ở đây ư?" Chàng chăm chú nhìn nàng. Còn quá sớm để đưa nàng lên
giường lần nữa, dù ý nghĩ đó dừng như rất hấp dẫn.
"Đúng thế. Anh có thể viết lách hoặc chăm sóc đám hoa hồng, còn em
thì đọc sách hoặc vẽ phác thảo." Nàng đẩy đĩa đậu hà lan sang một bên và
ăn một miếng khoai tây.
Chàng vặn vẹo khổ sở trên ghế. "Em sẽ không thấy tẻ nhạt chứ?"
"Không, đương nhiên là không." Nàng mỉm cười. "Anh không cần nghĩ
rằng phải cố làm em khuây khỏa đâu. Ngoài ra, em nghi ngờ là anh chịu
dành thời gian dạo chơi công viên trước khi lấy em lắm."
"Umh, thì không," Simon thú nhận. "Nhưng anh sẵn sàng thay đổi vì
anh đã có vợ rồi. Anh sẽ ổn định, em biết đó."
"Thay đổi?" Lucy đặt nĩa xuống và nhìn chàng. "Giống như đi giày gót
đỏ?”
Chàng há miệng ra, rồi ngậm lại. Nàng đang châm chọc chàng chăng?
"Có lẽ không phải thế."
"Hay là những đồ trang trí trên áo choàng của anh? Đôi khi em thấy em
như con công mái bên cạnh anh vậy."