HOÀNG TỬ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 140

Cái chết – cái chết đau đớn đang chờ đợi những con người bất hạnh

đáng thương! Ý nghĩ này khiến trái tim Tom như bị siết chặt. Lòng thương
cảm trào dâng, lấn át mọi mối ưu tư khác. Cậu không nghĩ tới những điều
luật họ phạm phải, hay nỗi khổ đau, mất mát mà ba tội nhân đã giáng
xuống đầu những nạn nhân của họ; cậu chẳng thể nghĩ tới điều gì khác
ngoài đoạn đầu đài cùng định mệnh rùng rợn đang treo lơ lửng trên đầu
những người bị kết án. Nỗi lo âu này khiến Tom trong khoảnh khắc quên
mất mình chỉ là chiếc bóng sai lạc của nhà vua chứ không phải một ông vua
thực thụ; và trước khi kịp nhận ra, cậu đã thốt ra mệnh lệnh:

“Dẫn ba kẻ đó vào đây!”
Rồi cậu đỏ bừng mặt, trên đôi môi như chớm bật ra lời xin lỗi; nhưng

nhận thấy mệnh lệnh của mình chẳng khiến ngài Bá tước hay chú thị đồng
đứng hầu ngạc nhiên, cậu nén lại mấy lời đang định thốt ra. Chú thị đồng,
với vẻ vô cùng tự nhiên, cung kính tuân lệnh, bước lùi ra khỏi phòng để
truyền lời vua phán. Tom thấy hãnh diện và cảm giác được lợi ích của việc
làm vua. Cậu tự nhủ: “Thực giống như mình từng cảm nhận khi đọc những
câu chuyện của vị linh mục già cả rồi tự tưởng tượng chính mình là hoàng
tử, ban luật và ra lệnh cho tất cả mọi người, phán rằng “Làm thế này, làm
thế kia” mà chẳng một ai dám ngăn cản hay gây trở ngại.”

Thoáng chốc sau, tiếng bước chân đều đặn của tốp lính tiến vào, những

kẻ tội nhân cũng tiến vào theo chân ngài phó quận trưởng, tiếp đó là nhóm
lính cận vệ của nhà vua đi áp giải. Ngài phó quận trưởng quỳ xuống trước
mặt Tom rồi đứng sang một bên, còn ba kẻ bị kết án cũng quỳ xuống rồi cứ
giữ nguyên tư thế đó; đội lính gác đứng sau ghế của Tom. Tom tò mò nhìn
lướt ba người tù. Hình như áo quần và dáng dấp của người đàn ông gợi lên
chút trí nhớ mơ hồ của cậu. “Dường như mình đã từng gặp người này rồi...
nhưng gặp ở đâu, vào lúc nào thì chịu, không nhớ ra...” Tom nghĩ. Lúc bấy
giờ người đàn ông ngước mắt nhìn thật nhanh, rồi lại lập tức cụp mắt
xuống, không dám nhìn lâu hơn đấng uy quyền trang nghiêm; nhưng chỉ
cần thoáng nhìn qua gương mặt ông ta cũng đã đủ. Tom nhủ thầm: “Giờ thì
đã rõ rồi; người này chính là anh chàng lạ mặt đã vớt Giles Witt lên từ sông
Thames, cứu sống cậu ta vào ngày đầu năm rét mướt đầy gió rít đó – một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.