HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 147

Tôi cũng là người bạo gan, điều này tôi có thể chứng minh. Một

vài bạn cùng học có thể bị ngất trong giờ giải phẫu, nhưng tôi thì lại
có thể lạnh lùng phẫu thuật xác chết, hoàn thành nhiệm vụ mà thầy
cô giao cho. Mặc dù to gan như thế nhưng trong thời khắc đêm tối
thế này, tôi vẫn còn cảm thấy một cảm giác sợ hãi nổi lên trong tim.

"Lương Ngâm, Lương Ngâm… cứu mình với…"

Âm thanh đó, giống như ngọn thủy triều trào lên trong đêm

tối, từng cơn từng cơn xô mạnh đến như muốn nuốt chửng lấy
tôi.

Sống lưng tôi ớn lạnh. Phần chân tóc bốc lên khí lạnh nhưng

tôi không dám nói ra, chỉ có thể nói với bản thân rằng thế giới này
không có quỷ, những người học y tại sao còn tin vào những cái đó!

Trời dần sáng, âm thanh đó đi xa dần, dần dần không nghe

thấy nữa.

Vương Tuyết Vi nằm trước mặt tôi đã tỉnh, cô dụi dụi đôi mắt

nhập nhèm, ngồi dậy, tôi đoán là muốn đi vệ sinh. Nhìn thấy tôi
ngồi đờ đẫn bên chiếc chăn bông trên giường, cô ấy dường như sợ
hãi, trong phút chốc không còn ngái ngủ nữa.

- Lương Ngâm, cậu sao thế? Sắc mặt cậu sao kém thế, không

phải cả đêm không ngủ được đấy chứ?

- Không, không có gì… bụng tớ hơi khó chịu.

Tuyết Vi là người nhát gan nhất trong phòng kí túc của bọn tôi.

Tôi nói ra sẽ làm cô ấy sợ nên đành nói dối cho qua.

Khi nói câu nói đó, dường như tôi còn nghe thấy tiếng của Ngô

Tiểu Tuyết vọng về một cách rõ ràng trong đầu tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.