HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 153

- Không nghe thấy.

Tôi lắc đầu yếu đuối. Trương Nhạc Thanh vì chuyện này mà

đã không ngủ cả đêm với tôi. Nhưng đêm đó, không biết có phải do
có ảnh hưởng của cô ấy không mà tiếng kêu cứu của Tiểu Yến Tử
cũng yếu đi rất nhiều. Tôi nghe lúc thấy lúc không trong khi
Nhạc Thanh không hề nghe thấy một tiếng nào.

- Chỉ có em nghe thấy, không biết vì sao.

Lý Dật Phàm suy nghĩ một lúc, thở dài một hơi rồi lại hỏi sang

chuyện khác:

- Nghe nói mấy ngày nay trong trường lại xảy ra chuyện?

- So với chuyện người chết thì có thể coi là không xảy ra chuyện

gì.

Tôi đắn đo xem câu tiếp theo nên nói với cảnh sát thế nào.

- Chẳng qua là đã có một sinh viên nhìn thấy quỷ thôi.

- Em thử nói cho anh xem - Anh ta nhìn tôi chằm chằm, dường

như đó trở thành một trong những manh mối.

Tôi thở một hơi, cúi đầu dùng ống hút hút hai hơi nước ngọt,

sau đó từ từ nói, chuyện này có thể phải kể từ hai hôm trước.

Nửa học kì sau của năm thứ nhất, cũng chính là học kì này, khoa

lâm sàng chúng tôi đã mở lớp giải phẫu. Giải phẫu là một môn cơ sở,
có nghĩa là, phải thi, hơn nữa là phải qua được các mục thi đó. Sinh
viên khoa chúng tôi tuy không đông bằng khoa pháp y, song cũng
cần phải đến phòng giải phẫu để thực tập giải phẫu. Kết quả chính
vào ngày hôm kia, Vương Tuyết Vi đã đến học thêm để chuẩn bị
cho thi cuối kì môn giải phẫu, cô ấy phải đi muộn hơn một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.