HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 160

V

Sau ba ngày ở lại viện theo dõi, ngày mai Vương Tuyết Vi đã có

thể về. Từ khi cô ấy xảy ra chuyện, chỉ cần nhìn thấy trời sập tối,
tôi đã bắt đầu sợ hãi. Cho dù giáo viên có điểm danh tiết tiếp
theo hay không tôi cũng chẳng còn bụng dạ nào mà học nốt tiết đó,
vội vàng cầm cặp sách nhanh chóng rời khỏi phòng học có cầu
thang lớn.

Giảng đường vừa được xây xong cũng có kiến trúc giống như

vậy, mỗi một phòng học đều có mười mấy lối ra rộng rãi. Sau này,
ban ngày có thể đến đây để lên mạng. Tôi cắp cặp lên, vừa đi vừa
nghĩ. Bỗng nhiên, ánh sáng cuối ngày trên kính cửa sổ sát đất nơi
khóe mắt đã cho tôi thấy cái gì đó.

Một đôi mắt lạnh lùng đang dõi sát theo từng cử chỉ của tôi.

Tim run lên, tôi do dự vì muốn quay đầu lại nhìn xem thế nào,

đúng lúc có mấy sinh viên đi qua cọ vai vào tôi. Thế là tôi thừa dịp
đó quay đầu lại, sau lưng chẳng có một cái gì. ánh mắt tôi đã đón
lấy một khoảng không. Nhưng cái cảm giác bị giám sát không hề
mất đi. Nhìn quanh một lát, tôi chẳng thấy cái gì khác lạ ngoài
mấy sinh viên đang đi lại vội vàng như tôi.

Tim tôi đập loạn nhịp, cảm giác sợ hãi đã chinh phục được tôi.

Đứng sững lại, tôi chuyển từ bước nhanh sang chạy vội. Mỗi lần ý
nghĩ sợ hãi được nảy ra, tôi lại cảm thấy bốn phía như đều có gió
từ cõi âm thổi đến, bóng cây bóng hoa đều biến thành bóng ma
hết cả.

Trong lúc chạy, tôi cảm giác như đang có đôi mắt quỷ tối om dõi

theo phía sau, hút lấy linh hồn của tôi… Chạy một hơi về kí túc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.