HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 220

VIII

Thế giới này không có quỷ. Nếu thực sự có quỷ, tất cả sẽ không

như thế này.

Tiết Luyến đau khổ mặt mày, cô xòe bàn tay không ngừng run

lên:

- Mình rất sợ, rất sợ. Mình luôn cảm thấy có lỗi với bọn họ.

Tiểu Phỉ, cậu biết không? Hôm đó chính tay mình đã đẩy Tiểu
Phượng xuống, mình luôn cảm giác như đôi tay mình đang chảy
máu, không ngừng chảy máu. Mình thường nghe thấy tiếng Tiểu
Phượng đòi lấy mạng mình. Mình có lỗi với cô ấy, nhưng vì chị,
mình không thể không làm thế.

Sau đó là Tiểu Mai, mình không ngờ lại nhìn thấy cô ấy trong

phòng ngủ. Đêm đó cô ấy còn chưa nhìn rõ mặt mình đã ngất lịm
đi. Mình đặt cô ấy lên giường rồi rời khỏi đó nhanh chóng. Mình
cho rằng, đợi cô ấy tỉnh lại, tất cả sẽ qua đi.

Tối hôm đó cả đêm, mình không ngủ được. Trời vừa sáng, mình

đã chạy về phòng ngủ. Kết quả là mình nhìn thấy Tiểu Mai đang
hốt hoảng ngồi trên giường Tiểu Phượng. Đầu mình như vỡ tung
ra, mình không biết nên làm thế nào, mình thật sự không muốn
làm vậy. Họ là bạn mình, là bạn mình…

- Bạn à, bạn à! Bạn mà đáng bị cậu hãm hại sao? Bạn à, tại sao cậu

lại hại bạn của mình!

Tay tôi không cầm nổi nữa, chiếc dao trơn tuột rơi xuống nền

nhà. Những đau thương không thể kiềm chế nổi đã được gào thét ra
từ trong tâm hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.